Sáng sớm hôm sau, Tuyết Linh tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong lòng Hàn Dương Phong, anh đã thay cái chăn giúp cô sưởi ấm cả đêm, nhìn anh cô bất giác nhớ lại chuyện tối quá, hai má Tuyết Linh bỗng đỏ ửng. Không ngờ tối qua mình lại chủ động như vậy.
Cô động đậy tính đứng dậy, cử chỉ nhẹ nhàng vì sợ sẽ đánh thức Hàn Dương Phong, nhưng chưa kịp đứng dậy thì lại bị anh kéo vào lòng:"Ngủ thêm chút nữa đi!"
Tuyết Linh nhíu mày nói:"Giờ này mà còn ngủ, anh không tính về nước sao?"
"Thời gian vẫn còn dài mà, còn tới tận hai tiếng nữa mới tới giờ bay, nghỉ thêm tí nữa đi." Hàn Dương Phong mắt vẫn nhắm, tay vẫn ôm chặt eo Tuyết Linh, không giấu được sự mệt mỏi nói.
Tuyết Linh thở dài bất lực, đành phải theo ý anh mà nằm xuống. Tuyết Linh quả thật khâm phục, anh chưa nhìn giờ mà biết rõ thời gian như vậy, chắc anh là thần thánh rồi, "Một lát nữa thôi đó!"
"Được."
.....
Thành phố T, Trung Quốc.
Trạch Tịnh Thần nhíu mày mở mắt, cơn đau từ đầu lập tức phát tán, anh ôm chặt đầu rồi ngồi dậy, tối qua vì uống quá nhiều, thức quá khuya nên bây giờ anh mới thấy khó chịu.
Vỗ vỗ thái dương vài cái, Trạch Tịnh Thần nhìn những chiến tích mà mình đã gây ra thì tỉnh táo hơn đôi phần. Anh nhìn vết máu nhỏ in hằng tên tấm ga trải giường thì mới hình dung ra mọi chuyện, thì ra sự việc tối qua là thật, không phải tưởng tượng.
Trạch Tịnh Thần bất mãn tặc lưỡi rồi đánh vào đầu mình một cái, tự trách móc:"Rốt cuộc mày đã làm những chuyện điên khùng gì vậy?" Anh đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài rồi bước xuống lầu. Nhìn thấy dáng vẻ của Tưởng Ân đang luống cuống dọn thức ăn, trong lòng anh lại cảm thấy có lỗi vô cùng.
Tuy Tưởng Ân là tay sai của anh, nhưng với anh Tưởng Ân và Tôn Hoằng được anh xem như anh em ruột thịt, đối đãi vô cùng tử tế, nhưng không ngờ tối qua vì men rượu mà anh đã đi quá giới hạn cho phép, giờ nên nói với cô ấy thế nào đây?
Trạch Tịnh Thần bàng hoàng suy nghĩ, một lúc sau mới tiến đến bên bàn ăn. Hướng mắt nhìn Tưởng Ân nói:"Chuyện tối qua, tôi..."
Nghe Trạch Tịnh Thần có chút lưỡng lự, Tưởng Ân cười gượng nhanh chóng nói:"Không sao cả, anh không cần phải lo. Chuyện tối qua cứ xem như chưa xảy ra chuyện gì đi, em vẫn ổn."
Trạch Tịnh Thần thở nhẹ:"Tôi có làm em đau không?"
"Một chút. Nhưng giờ hết rồi." Ý của anh hỏi là nỗi đau thể xác, thực chất của nỗi đau là xuất phát từ bên trong trái tim cô. Tưởng Ân mỉm cười:"Anh ăn sáng đi, em tới bệnh viện trước."
"Để tôi đưa em đi."
"Không cần đâu, anh ăn sáng đi." Nói xong, Tưởng Ân quay người bước đi, nụ cười trên môi bỗng dưng biến mất, đổi lại là vẻ mặt bàng hoàng, buồn bã.
Bước ra ngoài, Tưởng Ân vô tình động phải Tôn Hoằng, cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt để không bị anh phát hiện, cô mỉm cười:"Trùng hợp quá!"
Lời nói của cô làm cho Tôn Hoằng nghi hoặc, anh nhíu mày lướt nhìn cô với vẻ khó hiểu, bất chợt bắt gặp những vết đỏ trên cần cổ trắng noãn của cô, mày Tôn Hoằng càng nhíu chặt, hơn nữa, tối qua anh tìm gặp cô nhưng không thấy cô ở trong phòng, ít nhiều gì anh cũng đoán được tối qua đã có chuyện gì.
"Anh làm sao vậy?" Tưởng Ân dõi theo ánh mắt của Tôn Hoằng, cảm thấy anh ta cứ nhìn mình mãi mà chẳng nói gì, cô mới đánh anh một cái rồi hỏi.
"Tối qua..." Tôn Hoằng ấp úng.
Tay Tưởng Ân run run, nhướng mày hỏi:"Tối qua làm sao?"
"Tối qua tôi qua phòng tìm cô nhưng không thấy, cô đã đi đâu vậy?"
"Chắc... chắc là tôi đi vệ sinh thôi!" Tưởng Ân chớp mắt suy nghĩ, sau đó thì nhíu mày, chọc ghẹo:"Mà này, nửa đêm nửa hôm anh qua phòng tôi tìm gì, tính giở trò à?"
"Không có, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi thôi.... mà không cần nữa, tôi biết kết quả rồi!" Tôn Hoằng cười cười.
Tưởng Ân thở dài:"Ayda, làm cái gì mà cứ mờ ám thế. Thôi được rồi, tôi không nhiều chuyện nữa, tôi đến bệnh viện trước, anh vào xem anh ấy thế nào đi, tối qua anh ấy uống hơi nhiều."
"Được." Tôn Hoằng vẫn dõi theo bóng của Tưởng Ân, anh không ngăn cản việc Trạch Tịnh Thần xảy ra quan hệ với cô, chuyện đó sớm muộn gì cũng có, nhưng điều anh quan tâm ở đây là, người mà anh xem là anh trai có yêu cô ấy hay không, còn người mà anh yêu có cảm thấy hạnh phúc hay không? Điều đó mới là quan trọng.
Đứng suy nghĩ vẩn vơ một hồi, Tôn Hoằng cũng lơ đi mà bước vào trong biệt thự.
.....
Trở về thành phố, Hàn Dương Phong và Tuyết Linh trực tiếp đến Hàn thị để xử lý những công việc quan trọng. Gần đây, số hợp đồng và lời mời hợp tác của nhiều tập đoàn tài chính lớn liên tục đưa đến cho Hàn thị, đây cũng là một bước tiến triển rất lớn đối với Hàn thị trong tháng vừa rồi, không những thế, dòng xe Slud Adixin tung ra thị trường, tưởng chừng như đã bị lãng quên nhưng đột ngột nổi lên và phát triển không kém. Những thành tựu mà Hàn Dương Phong và mọi người tạo ra, khiến Hàn thị từ cao xuống thấp rồi lại từ thấp lên đỉnh cao. Sự phát triển vượt bậc này của Hàn thị, có tác động không nhiều thì cũng ít tới MG của Lạc Thần cũng như các tập đoàn đối thủ khác.
Đang đi trong thang máy lên tầng năm mươi hai, thang máy đột nhiên rung nhẹ rồi dừng hẳn lại, Tuyết Linh hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh, tư thế ghìm chặt lấy thành giữ thăng bằng. Hành động này của cô đã thu hút lấy sự chú ý của Hàn Dương Phong, anh nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
Đèn trong thang máy tắt, Tuyết Linh thét lên một tiếng rồi ôm chặt lấy Hàn Dương Phong.
"Em sao vậy? Xuống đi!" Anh ôm cô, nhíu mày hỏi.
"Xuống gì chứ? Tôi sợ!"
"Sợ gì?"
"Thang máy đang bị hỏng, anh biết đây là tầng mấy không? Là tầng năm mươi hai đấy! Rơi xuống đó là chết luôn, tôi không muốn chết sớm như vậy đâu!"
Hàn Dương Phong hắng giọng một cái, rồi ôm cô đi tới, nhấn vào chuông báo, lạnh nhạt nói:"Thang máy trên tầng năm mươi hai bị trục trặc, ai ở ngoài đó gọi thợ tới sửa đi!"
Vừa đúng lúc, thợ sửa thang máy cũng đã sửa xong, người bên trong vẫn còn nguyên vẹn không tổn thất nào. Thang máy mở, những người bên ngoài đều xếp thẳng hàng cúi đầu chào Hàn Dương Phong một tiếng.
Nhìn thấy Tuyết Linh ôm chặt Hàn Dương Phong ai đấy cũng đều tròn mắt nhìn, giây sau liền che môi mỉm cười, đến bây giờ họ với ngộ ra được quan hệ giữa trợ lý Tuyết và Hàn tổng có gì đó rất mờ ám, nhưng còn riêng đối với Giản Bân, anh quá hiểu rõ. Giản Bân khẽ lắc đầu thở dài với đám nhân viên rồi chạy đến bên Hàn Dương Phong:"Hàn tổng, anh đã về."
"Ừm." Hàn Dương Phong lạnh nhạt gật đầu.
Tuyết Linh bắt gặp ánh mắt của hàng chục người ở đó đang chỉa về phía mình, họ nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, suy đoán, hiếu kỳ, cô nhanh chóng thả Hàn Dương Phong ra, hắng giọng đánh lạc hướng rồi nhanh chóng trở về văn phòng.
Tất cả những người ở đó ai cũng biết Tuyết Linh đang đỏ mặt, họ mím môi cười thầm ngưỡng mộ. Vậy là điều họ suy nghĩ phần lớn là đúng rồi, Tuyết Linh và Hàn Dương Phong đúng là có gì đó rất mờ ám!
....
Vài ngày sau.
Diệp gia.
Diệp Hâm Đình ngồi trong phòng, tay lướt lướt iPad để tra cứu thông tin của Hàn thị lúc này. Cô thân là người mẫu đại diện cho Hàn thị, lúc Hàn thị gặp khó khăn, đáng lẽ cô phải từ chối lời mời hợp tác, nhưng vì Hàn Dương Phong, Diệp Hâm Đình quyết tâm duy trì hợp đồng, ở lại Hàn thị để tiếp tục công việc. Quả nhiên, Hàn Dương Phong không bao giờ làm cô thất vọng.
Diệp Hâm Đình mỉm cười, nhìn bức ảnh chụp casting khai diễn tác phẩm mới của Hàn thị trên diễn đàn điện ảnh. Hàng trăm, hàng nghìn bình luận của fan bên dưới đều khen ngợi, tích cực ủng hộ cho cặp đôi Hàn Dương Phong và Diệp Hâm Đình.
Tuy nhiên, những lời bình này chi mang tính hư cấu không có tính xác thực, Diệp Hâm Đình muốn mối quan hệ của cô và Hàn Dương Phong không chỉ là lời đồn. Nhưng dạo này, trong công ty, việc Hàn Dương Phong hẹn hò với Tuyết Linh đã trở thành một vấn đề rất xôn xao, khi cô nghe thấy thì không đến nỗi tức giận, bởi vì loại bỏ Tuyết Linh cũng chính là mục tiêu của cô, sớm muộn cũng sẽ thực hiện.
Khoé môi Diệp Hâm Đình cong lên rõ rệt, cô đặt chiếc iPad xuống giường, sau đó kéo ngăn tủ cạnh giường, cầm lấy một tấm hồ sơ màu vàng mới ra ngoài:"Hàn Dương Phong là người đàn ông của cô, Tuyết Linh chị không có cửa."
...
Trung tâm mua sắm.
Hôm nay là chủ nhật, Phi Dạ không có bận việc gì nên tính đưa Tiểu Ninh ra ngoài chơi cho khuây khỏa. Vừa mua đồ xong, anh đưa cô tới khuôn viên gần bãi biển, rồi chạy đi mua ít nước để giải khát.
Tiểu Ninh hướng mắt ra bãi biển rộng lớn, mặc dù đã khoác mấy lớp áo rồi những vẫn có cảm giác lạnh. Nhưng Tiểu Ninh rất thích cảm giác này, còn nhớ mấy năm về trước, cũng vì tính nghịch ngợm của cô mà đòi Trạch Tịnh Thần đưa đi biển, kết quả là bị cảm lạnh rồi cả hai anh em đều bị ba mẹ trách phạt vì cái đi chơi mà không xin phép, lại còn khiến em gái bị cảm lạnh nữa. Không chỉ có những mảnh ký ức đó mà còn rất nhiều, rất nhiều điều vui mà cô đã cùng anh trai mình trải qua, chỉ tiếc, hôm nay không còn nữa.
Đã mấy năm trôi qua, thời gian rất lâu, tuy anh cô bây giờ không có tung tích nhưng cô vẫn rất nhớ anh, mong rằng có thể gặp anh ở đâu đó, một lần thôi cũng được.
"Anh hai. Anh đang ở đâu?" Tiểu Ninh cất giọng buồn bã, tay nắm chặt tà áo để kìm nén cảm xúc.
Bóng người từ đằng xa lướt qua, một bóng dáng vô cùng quen thuộc, Tiểu Ninh không nhìn rõ mặt nhưng chắc chắn một điều rằng, người đó là Trạch Tịnh Thần, là anh trai của cô.
Tiểu Ninh nhanh chóng đứng dậy, chạy theo bóng hình đó, cố gắng gọi:"Anh..." Nhưng vẫn không kịp, người đó đã lên xe, Tiểu Ninh cũng đã đuổi theo một đoạn rất dài nhưng vì mỏi Tiểu Ninh đành bất lực mà dừng lại.
"Anh hai." Tiểu Ninh bất giác khóc thành tiếng, Phi Dạ nhìn thấy cô chạy đi như vậy anh vô cùng lo lắng rồi chạy theo cô, nhìn cô ngồi dưới đất, nước mặt chảy ròng ròng, anh đau xót vô cùng. Phi Dạ cúi người ngồi xổm xuống, ôm lấy Tiểu Ninh:"Tiểu Ninh, đừng khóc, có anh ở đây rồi!"
Ngồi ở ghế sau, Trạch Tịnh Thần thấy một cô gái ngồi giữa đường khóc lóc qua kính chiếu hậu, trông có vẻ tội nghiệp nhưng anh không quan tâm, liền nhìn người phía trước lạnh nhạt nói:"Về biệt thự! Chuẩn bị tốt cho chuyến hàng sắp tới, tôi sẽ trực tiếp kiểm tra."
"Vâng thiếu gia."
.....
Trấn an được một hồi, Tiểu Ninh cũng lấy lại được tâm trạng, cô ngồi cạnh Phi Dạ, cầm chai nước uống vài hơi mới có sức để nói.
"Em lại nhớ anh hai sao?" Phi Dạ quan tâm hỏi.
Tiểu Ninh khẽ gật đầu:"Vừa nãy em nhìn thấy có một người rất giống anh ấy. Phi Dạ, anh nói xem, có phải anh hai em vẫn còn sống không, anh ấy đang sống ở nơi này." Tiểu Ninh nôn nóng hỏi, ánh mắt chan chứa niềm hi vọng.
Phi Dạ lại không muốn làm cô phiền lòng, anh mỉm cười nhẹ nhàng vuốt mái tóc suôn mượt của cô:"Tiểu Ninh, em yên tâm, anh sẽ tìm được anh trai của em. Đừng lo lắng nữa, trời cũng tối rồi, anh đưa em về."
Anh đã hứa như vậy, Tiểu Ninh cũng không chút bàng hoàng mà gật đầu tin tưởng, cô biết, anh chưa bao giờ lừa dối cô cũng chưa từng thất hứa với cô lần nào. Vì vậy cô ngoan ngoãn nghe lời, cùng anh trở về Hàn viên.