Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 1026: Tội Ác Mà Bà Ta Gây Ra





Mặc Tu Nhân đặt điện thoại xuống, mặc áo khoác vest vào, bắt đầu chỉnh sửa lại tay áo: "Loại người như bà ta, cũng coi như là kẻ ác thì ắt có trời trị, em nói nguyên tắc và giới hạn với bà ta, nhưng mà...!những việc mà năm đó bà ta đã làm, một chút xíu nguyên tắc và giới hạn đều không có, nếu không phải là bà ta, thì anh cũng sẽ không bị trúng độc mà bản thân mình không hề hay biết trong nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối đều buồn bực, mất ngủ, em cũng sẽ không phải uống loại thuốc giải trừ độc mãn tính này, ảnh hưởng đến sức khoẻ, tính ra thì những điều này đều là tội ác do bà ta gây ra, em cũng không cần vì hậu quả của bà ta mà khóc thút thít!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái: "Những điều anh nói em đều hiểu cả, anh đợi một chút, em ngồi dậy, chúng ta cùng đi qua đó!"
Khoé mắt của Mặc Tu Nhân dao động: "Được, cùng nhau đi, nhưng mà, lần này anh nói cái gì, em cũng không được ngăn cản anh, anh sẽ không làm những việc không có nguyên tắc, chỉ là nếu Đỗ Thanh Vy cứ cố chấp thì việc bà ta có hiến tặng cơ quan hay không, chỉ cần Đỗ Khang và Hà Yến nói là xong, anh muốn cùng với bọn họ thương lượng một cách tốt đẹp!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Được, nghe theo anh, lần này em sẽ không can thiệp vào bất cứ cách làm nào của anh nữa!"
Mặc Tu Nhân gật đầu, tự mình đi lấy áo khoác của cô rồi đưa cho cô mặc.

Hai người nhanh chóng rời khỏi khách sạn, đi về phía bệnh viện mà Đỗ Thanh Vy đang cấp cứu.

Lúc Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đến, Đỗ Khang đang đứng ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu, Hà Yến thì đang khóc lóc chửi bởi inh ỏi.

Bà ta vừa nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân thì đột nhiên giống như điên lên, liền nhào đến phía của Bạch Cẩm Sương, ngay cả việc sợ sệt Mặc Tu Nhân cũng bị nỗi căm phẫn và sự thù hận trong lòng bà ta đánh bại: "Tôi giết chết cô, cô, cái đồ hèn hạ này, cô dám làm hại con gái tôi!"

Mặc dù Hà Yến không có chứng cứ, nhưng mà trong lòng bà ta nghi ngờ chuyện này là do Mặc Tu Nhân làm, nhưng bà ta không có bất kỳ chống lưng nào để đi chống đối lại Mặc Tu Nhân.

Thế nhưng Bạch Cẩm Sương thì không như thế, cô tốt xấu gì cũng là con gái của Đỗ Yến Oanh, trước đây Đỗ Yến Oanh còn đã từng gọi bà ta một tiếng mẹ kế!
Mặc Tu Nhân làm như thế với con gái bà ta, nhất định là do chịu sự xúi giục của Bạch Cẩm Sương.

Hà Yến vốn dĩ không hề tin cái chết của Đỗ Thanh Vy là trùng hợp.

Nhìn thấy bà ta đã xông đến trước mặt của Bạch Cẩm Sương, ánh mắt của Mặc Tu Nhân liền trở nên lạnh lùng, anh trực tiếp giơ chân lên, dùng một chân đạp Hà Yến vừa xông đến ngã xuống đất.

Hà Yến đau đến mức trực tiếp hét lên một tiếng, ôm bụng ngã nhào xuống mặt đất, ảnh mắt đỏ hừng hực nhìn về phía của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân dáng vẻ lạnh lùng: "Bà nổi điên cái gì chứ!"
Nói xong, Mặc Tu Nhân nhìn về phía Đỗ Khang: "Ông định để bà ta giống hệt chó điên cắn người loạn xạ như này hay sao?"
Mấy năm nay, tình cảm của Đỗ Khang đối với Đỗ Nghĩa và Đỗ Thanh Vy đã sâu đậm rồi, bây giờ nghe thấy tin dữ như này của Đỗ Thanh Vy, trong lòng còn chưa kịp ổn định lại thì đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đi đến.

Mục đích của bọn họ, trong lòng của Đỗ Khang rất rõ.

Thế nhưng, bác sĩ đã kêu ông chuẩn bị sẵn tâm lý, ông cũng đại khái biết rằng, Đỗ Thanh Vy thật sự là không thể cứu nổi rồi!
Ông mấp máy miệng một hồi lâu sau đó mới thở dài: "Hà Yến, bà đứng lên trước đi, tôi sẽ thương lượng ổn thỏa với tổng giám đốc Mặc!"
Hà Yến mặt đầm đìa nước mắt: "Con gái của tôi bị bọn chúng hại, ông còn bàn cái gì với bọn chúng chứ!"
Gương mặt của Đỗ Khang trông hơi khó coi: "Bà im miệng cho tôi, đàn bà ru rú trong nhà như bà thì biết cái gì!"
Mấy năm nay Hà Yến luôn luôn không có việc làm, đều dựa vào Đỗ Khang chăm nuôi, chỉ cần nghe thấy lời nói nghiêm nghị của Đỗ Khang, thì lập tức liền không dám hồ hé, trực tiếp đứng dậy khỏi mặt đất, bả vai không kìm được mà run bần bật.


Những suy nghĩ trong lòng của Đỗ Khang còn nhiều hơn cả Hà Yến, bọn họ mặc dù bực bội, nhưng mà...!bây giờ Thanh Vy cũng đã như này rồi, coi như bà ta đã xảy ra chuyện rồi, sau này Đỗ Nghĩa ra thì vẫn phải tiếp tục sống!
Hơn nữa, nhà họ Đỗ bây giờ đang suy thoái, lại thêm Đỗ Nghĩa không nên thân, nếu như bọn họ không để lại chút gì cho Đỗ Nghĩa, thì sau này đứa trẻ này chắc là đến cả việc lấy vợ cũng lấy không nổi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Đỗ Khang kiên định nhìn về phía Mặc Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc, tôi thương lượng với cậu!"
Mặc Tu Nhân "ừm" một tiếng, sau đó đưa tay kéo
Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài.

Đỗ Khang không nén được mà cau mày: "Cậu phải đưa cô ta theo sao?"
Mặc Tu Nhân nhìn Đỗ Khang một cái: "Cô ấy là vợ của tôi, vì sao tôi lại không thể dắt theo?"
Mặc Tu Nhân nói tới đây, ánh mắt liền thản nhiên quay lại nhìn Hà Yến một cái: "Đương nhiên, nếu như bà Đỗ có thể không tùy tiện nói chen vào, thì ông cũng có thể dắt bà ta theo!"
Đỗ Khang cũng nhìn Hà Yến một cái, sau đó thở dài: "Bỏ đi, chúng ta đi thôi!"
Bởi vì Đỗ Khang biết rõ mục đích của Mặc Tu Nhân, cũng biết rõ có một vài chuyện không thích hợp để nói ở chốn đông người.

Bọn họ đi xuống lầu dưới, tìm một chỗ không có người, lúc này Đỗ Khang mới đi thẳng vào vấn đề: "Hai người muốn Thanh Vy giúp cho Yến Oanh phẫu thuật bây giờ đúng không?"
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Đỗ Khang một cái: "Nói như thế cũng không sai, chỉ có điều, điều kiện mà trước đây các người đưa ra, chúng tôi đều sẽ không đồng ý một điều nào cá!"
Sắc mặt của Đỗ Khang liền thay đổi: "Vậy các người định đưa cái gì?"
Mặc Tu Nhân nói: "Sáu tỷ!"
Sắc mặt của Đỗ Khang lập tức xanh mét, ông tức đến mức nói không nên lời, chỉ trực tiếp hét tên của Mặc Tu Nhân: "Mặc Tu Nhân, cậu đuổi cổ ăn mày à, nhà họ Đỗ chúng tôi tốt xấu gì trước đây cũng là nhà quyền thế, cậu lấy sáu tỷ ra để sỉ nhục ai chứ!"
Mặc Tu Nhân cười chế nhạo: "Ông cảm thấy tôi đuổi cổ ăn mày à, vậy thì tại sao ông lại không nói là nhà họ Đỗ các người lòng tham không đáy, được voi đòi tiên? Dựa vào một cuộc phẫu thuật cấy ghép tế bào gốc tạo máu liền muốn đòi hỏi yêu cầu cao, ông Đỗ à, ông tuổi tác đã lớn rồi, đầu óc liền không còn minh mẫn nữa sao? Nếu như đổi lại là người bình thường, cho dù là hiến tặng thì ba tỷ cũng đã là quá lắm rồi, nếu ông thật sự lấy việc Đỗ Thanh Vy làm phẫu thuật cho dì Đỗ để làm giàu, vậy thì tôi khuyên ông vẫn nên bỏ đi, theo như tôi biết, Đỗ Thanh Vy cũng sắp chết rồi phải không, nếu bà ta chết rồi, tới lúc đó, thì ít nhất dì Đỗ vẫn sẽ còn hy vọng khác, còn nhà mấy người? E là sẽ không bao giờ còn cầm được sáu tỷ đầu, ông tự mình suy nghĩ đi, là cái gì cũng không có được mới tốt hay là bây giờ ký tên vào giấy hiến tặng tự nguyện?"
Đỗ Khang không ngờ tới, Mặc Tu Nhân tuyệt tình đến vậy, lại có thể dùng sáu tỷ mà cứ thế xua đuổi!
Chỉ có điều, ông cũng biết rằng, cách nói của Mặc Tu Nhân không sai, sáu tỷ, nếu như sa cơ rồi thì sẽ không có cơ hội với tới! Bây giờ nhà họ Đỗ thật sự rất nghèo, sáu tỷ này cũng coi như là một khoản tiền khổng lồ, Mặc Tu Nhân nhất định là đã điều tra qua tình hình của nhà bọn họ, mới có thể đưa ra cái giá như thế này.


Trong lòng Đỗ Khang đang tính toán, bản thân ông cũng không chú ý đến việc ông đã đem việc này làm thành một vụ mua bán!
Mặc Tu Nhân nắm chặt tay của Bạch Cẩm Sương, tập trung chú ý đến từng sự thay đổi biểu cảm của cô, thật ra, ban nãy anh nói như thế, chỉ là muốn dùng lời nói để chiếm thể chủ động.

Anh không phải là không lo lắng, thời gian qua đi, Đỗ Thanh Vy cho dù có hiến tặng cũng không còn tác dụng nữa rồi!
Chỉ có điều, nếu như anh thật sự tỏ ra là bất cứ điều kiện gì cũng đồng ý thì chắc là Đỗ Khang sẽ không kiêng nể mà đòi hỏi, suy cho cùng, vẫn là phải dùng đòn tâm lý.

Anh không kìm được mà nắm chặt tay của Bạch Cẩm Sương, trong lòng thấp thỏm không yên, không biết là Bạch Cẩm Sương có thể hiểu được cách nghĩ của anh hay không.

Bạch Cẩm Sương dường như đã đoán được suy nghĩ của Mặc Tu Nhân, cô đưa tay vỗ về bàn tay của Mặc Tu
Nhân, trao cho anh một ánh mắt yên tâm, lúc này Mặc Tu
Nhân mới mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.

Đỗ Khang cảm thấy Mặc Tu Nhân như này là đang hạ quyết tâm, cho dù là khiến Bạch Cẩm Sương khó chịu cũng sẽ không thỏa hiệp với ông.

Ông cũng lo sợ thời gian cứ trôi đi thì tế bào tủy xương của Đỗ Thanh Vy cũng sẽ mất đi tác dụng, ông gần như đã đắn đo cả nửa buổi, nhìn thấy gương mặt của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương từ đầu đến cuối đều không có biểu cảm gì, tâm vững như cân, không hề có một chút gì cho thấy ý muốn thỏa hiệp cả.

Sau cùng, ông đành nghiến răng, mở miệng nói: “Nếu như các người đưa sáu tỷ và còn có thể đưa Đỗ Nghĩa ra ngoài thì bây giờ tôi sẽ đồng ý ký vào giấy người nhà tự nguyện hiến tặng!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.