**********
Chương 1086: Chết ngàn lần cũng không từ bỏ
Mặc Tu Nhân sững sờ, hơi giật mình: "Em nói là...!Em sẽ cùng anh đi Lan Thành?"
Bạch Cẩm Sương cong môi: "Nếu không thì để lại một người phụ nữ có thai ở đây anh an tâm sao?" Mặc Tu Nhân lập tức lắc đầu: "Không yên lòng!"
Bạch Cẩm Sương nhịn không được cười cười: "Chuyện này chẳng phải xong rồi sao.
Em thấy miệng anh nói tồn trọng ý của em, vẻ mặt tràn đầy mong chờ em cùng đi với anh đến Lan Thành, em còn khó chịu hoảng sợ thay anh!" Mặc Tu Nhân hơi ngượng ngùng vuốt tóc: "Bạch Cẩm Sương: "Đúng là anh không yên lòng về em, chỉ cần em ở đây, anh nghĩ anh ở bên kia cũng không thể nào yên tâm làm việc được!"
Bạch Cẩm Sương cười khẽ: "Yên tâm đi, em đi chung với anh, về phần công việc thì anh đừng lo lắng.
Lan Thành phồn hoa như thế, trước đó em ở Lan Thành đã khởi công làm phòng.
Phòng làm việc ở Thành phố Trà Giang này cũng đã vào quỹ đạo, đến lúc đó để Annie quản lý là được!"
Mặc Tu Nhân nhịn không được ôm chặt Bạch Cẩm Sương, tựa trán lên vai cô, khế nói: "Cục cưng, anh rất vui!" Bạch Cẩm Sương cười cười: "Anh muốn tiếp nhận tập đoàn Mặc Minh thì chuyện phiền phức còn nhiều nữa, đừng vui mừng quá sớm!"
Mặc Tu Nhân ngước mắt, chăm chú nhìn Bạch Cẩm Sương, bàn tay vuốt khuôn mặt nhỏ của Bạch Cẩm Sương: "Chỉ cần có em thì dù cho khó khăn gì đều không thành vấn đề!"
Bạch Cẩm Sương cười cười, không nói chuyện.
Buổi chiều, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân dẫn theo Tần Minh Huyền về nhà cũ.
Trên đường, Bạch Cẩm Sương nói với Tần Minh Huyền chuyện cô và Mặc Tu Nhân định đi Lan Thành, hỏi cậu bé có muốn đi cùng cô và Mặc Tu Nhân đến Lan Thành học hay là chọn trường đại học mình thích để học.
Trước đó, Tần Minh Huyền vốn không biết bố mẹ muốn đi Lan Thành, bây giờ đột nhiên nghe được chuyện này thì hơi mờ mịt: "Mẹ, sao lại muốn đi Lan Thành, sau này còn về Thành phố Trà Giang không?"
Bạch Cẩm Sương cũng không muốn nói dối con trai, cô nói thẳng: "Nền móng của tập đoàn Mặc Minh ở Lan Thành, sau khi bố con tiếp nhận công ty thì có thể sẽ phát triển thêm một bước.
Nhưng mà, nếu về lại Thành phố Trà Giang thì hơi khó!"
Dù sao thì Thành phố Trà Giang cũng xem như địa bàn của nhà họ Tần, Mặc Tu Nhân lại là người nhà họ Tần, cho dù anh kế thừa nhà họ Mặc mà muốn phát triển thì cũng không thể nào tranh đoạt tài nguyên và lợi ích với nhà của mình.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy bây giờ nói những chuyện này với Tần Minh Huyền thì hơi xa xôi, nên không giải thích kỹ.
Con mắt của Tần Minh Huyền lóe lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhãn lại, hơn nửa ngày mới nói: "Mẹ, vậy con và bố mẹ đến Lan Thành một năm học đại học.
Sau đó nếu bệnh của con khỏi, chắc cũng sẽ khỏi thôi, thì trong một năm này con sẽ ở cạnh bố mẹ, còn chờ em gái sinh ra, có được không?"
Đương nhiên Bạch Cẩm Sương cũng không nỡ rời con trai, từ nhỏ Tần Minh Huyền không có bố, đi theo cô mà lớn lên, lại thêm sức khỏe của nhóc con nay không tốt, cô càng yêu thường gấp bội.
Bây giờ nghĩ đến chuyện một ngày kia con trai sẽ rời khỏi mình đi phương xa học tập, hơn nữa thằng bé còn nhỏ như thế, trong lòng Bạch Cẩm Sương cũng không nỡi.
Cô sờ đầu của của Tần Minh Huyền: "Được, mẹ tùy con chọn, cả nhà chúng ta cùng đi Lan Thành.
Chờ con sắp lên đại học thì bố mẹ sẽ sắp xếp trường cho con!"
Tần Minh Huyền ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân, hai người cũng khẽ thở ra.
Bọn họ đều nhìn ra, hai người không muốn Miên Bông rời bọn họ đi học sớm thế.
Tốt xấu gì cậu bé cũng dự định ở lại một năm.
Bàn xong chuyện học của Tần Minh Huyền, trên đường về nhà cũ, tâm trạng Bạch Cẩm Sương cũng không tệ.
Không bao lâu sau xe đã đến nhà cũ.
Xe chạy vào cửa khắc hoa, xuyên qua đường lớn xanh um tươi tốt, dừng ở trước biệt thự.
Cả nhà ba người Bạch Cẩm Sương xuống xe thì đã thấy Mặc Tố Nhiên và Tần Hạo đi tới, đi theo phía sau là Tần Manh Manh và Tần Minh Xuân.
Mặc Tổ Nhiên vừa nhìn thấy Tần Minh Huyền thì trên mặt đầy vẻ yêu thương đi tới, kéo tay Tần Minh Huyền: "Bông Vải, đã lâu rồi bà nội không gặp con, nhớ bà không?"
Tần Minh Huyền ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Hạo nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, nói: "Về nhà thì hãy ăn bữa cơm!"
Mặc Tu Nhân khẽ gật đầu, anh biết ý bố nói là chẳng mấy chốc nữa anh sẽ đi Lan Thành, phải trân trọng khoảng thời gian ở cùng người nhà.
Người trong nhà đều biết chuyện Mặc Tu Nhân muốn đi Lan Thành, bởi vậy bữa cơm này hòa thuận chưa từng có.
Cơm nước xong xuôi, Mặc Tố Nhiên gọi Mặc Tu Nhân lên lầu, Mặc Tu Nhân biết mẹ muốn nói với anh chuyện nhà họ Mặc.
Từ trước đến nay Tần Hạo không nhúng tay vào chuyện nhà họ Mặc, hai bố con Tần Hạo và Tần Minh Xuân đợi dưới lầu.
Tần Hạo lớn tuổi rất thích nhỏ con, bây giờ cháu trong nhà chỉ có một mình Tần Minh Huyền.
Tần Hạo nhìn cháu trai lớn nhà mình, vô cùng yêu thích, từ trước đến nay người đàn ông luôn trầm ổn cơ trí lại kéo tay cháu trai, trong mắt đều là ý cười.
Tần Manh Manh ngồi cạnh Tần Minh Xuân, yên lặng ngoan ngoãn, im lìm không lên tiếng.
Bạch Cẩm Sương nhớ, hình như mỗi lần cô bé ở nhà họ Tần đều như thế, cố gắng giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất.
Đôi mắt cô lóe sáng, đi về phía Tần Minh Xuân, khế nói: "Minh Xuân, tôi có vài chuyện muốn nói với anh!"
Trước đó, sau khi được Tần Minh Xuân cứu ra, Bạch Cẩm Sương còn chưa nói với anh ta lời cảm ơn chân thành.
Tần Minh Xuân hiểu rõ tính cách của Bạch Cẩm Sương, đương nhiên biết cô muốn nói gì.
Con ngươi của anh lóe lên, gật gật đầu: "Đi ra bên ngoài nói đi!"
Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu.
Tần Minh Xuân nói với nói với Tần Hạo một câu: "Bố, con và Cẩm Sương đi ra ngoài nói chuyện!" Tần Hạo là lão hồ ly, đương nhiên ông biết bọn họ muốn nói gì.
Nhưng mà ông khác với Mặc Tố Nhiên, ông làm người lớn cũng không thích xen vào chuyện người trẻ.
Tần Hạo khẽ gật đầu, tiếp tục trò chuyện với cháu trai nhà mình, vốn không để ý đến Tần Minh Xuân.
Bạch Cẩm Sương đi theo Tần Minh Xuân ra bên ngoài.
Hai người bọn họ đi ra cửa, Tần Manh Manh ngồi trên ghế sa lon hơi không yên.
Cô bé lén liếc nhìn Tần Hạo rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Hạo ngước mắt nhìn thoáng qua, đôi mắt lóe lên nhưng cũng không quan tâm.
Tần Minh Xuân và Bạch Cẩm Sương cũng không đi vào vườn hoa trong nhà cũ nhà họ Tần, hai người đứng cạnh vừa hoa ở cửa biệt thự.
Bạch Cẩm Sương mở miệng nói xin lỗi: "Minh Xuân, trước đó ở bệnh viện tôi lỡ miệng nói ra bí mật của anh, hại Lục Thành Ngôn bắt anh đi làm thí nghiệm, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh.
Sau này anh có cần tôi giúp thì cứ mở miệng, dù có chết tôi cũng không chối từ!"
Tần Minh Xuân thấy gương mặt nghiêm túc của cô, lại nói chuyện nghiêm túc như thế thì không nhịn được mà cười khẽ: "Cô làm gì thế? Không ngờ cô nghĩ mọi chuyện nghiêm trọng như thế.
Bây giờ tôi vẫn yên lành mà cô còn nhớ sao!"
Bạch Cẩm Sương hơi nhíu mày: "Suýt chút nữa tôi đã hại anh xảy ra chuyện, sao tôi có thể không để trong lòng.
Minh Xuân, anh không cần an ủi tôi, tôi biết lúc tôi lỡ miệng nói ra thì đã sai rồi, sai thì nên nhận, tôi sẽ không tránh!"
Tần Minh Xuân nhìn thấy dáng vẻ cô cố chấp muốn nhận sai như thế, nụ cười trong mắt anh vụt tắt.
"Vậy được rồi, trải qua chuyện này cô hãy nhớ kỹ lúc nói chuyện để ý xung quanh có người ngoài không.
Nếu không có thì nói chuyện cũng chỉ nên nói ba phần giữ ba phần, chuyện lần này coi như là bài học đi.
Mà bây giờ tôi cũng bình an rồi, là do Tu Nhân tự mình đến cứu tôi, cô cũng không cần xin lỗi, sau này cẩn thận là được!.