Sắc mặt ông Lý đột nhiên thay đổi: "Cái gì?” Ông vừa dứt lời, đã thấy một nhóm cảnh sát quen thuộc, nghiêm túc bước tới: "Ông Lý, có người tố cáo ông đã nhiều lần tham ô, nhận hối lộ, nay chứng cớ đã được xác thực, mời ông đi cùng chúng tôi một chuyến!” Ông Lý tái mặt, ông không thể nào ngờ được chuyện sẽ tới đột ngột đến vậy.
Ngày hôm qua, khi biết người gửi ảnh và ngón tay là Mặc Tu Nhân, ông đã biết sẽ có chuyện xảy đến.
Nhưng thật không ngờ lại nhanh đến vậy! Vẻ mặt ông Lý phờ phạc, mặc cho nhóm cảnh sát nghiêm túc còng tay mình.
Biểu cảm Lý Thanh cũng thay đổi.
Khi ông Lý bị còng tay giải ra ngoài, cuối cùng cô ta cũng tỏ vẻ sợ hãi, kéo tay ông Lý thật chặt, nhất định không buông: "Bố, con sai rồi, con sẽ cùng bố đi xin lỗi Mặc Tu Nhân, bố nghĩ cách giải quyết đi, đừng để họ giải bố đi!" Mặt ông Lý xám như tro, bỗng dưng, ông như mất hết năng lượng: "Thanh Nhi, lần này bố...!có lẽ bị gài bẫy thật rồi, con nhất định không được kết hôn với Cận Thần Huy, đã có chuyện xảy ra với bố, dù con có được gả qua đó cũng chỉ bị bắt nạt mà thôi, hãy mau chóng đưa mẹ con rời khỏi nơi này!” Nói xong những lời này, ông Lý ngay lập tức bị kéo lên xe.
Lý Thanh khóc đến lạc cả giọng.
Bà Lý trước giờ vẫn là người không có chính kiến, ông Lý lại chính là người đáng tin nhất với bà, thấy chồng bị bắt, bà đứng ngấn người trong sân, mắt đầy vẻ mơ hồ và hoảng hốt.
Đúng lúc đó, tại hội sở Quân Mạch.
Bạch Cao Minh cũng từng đến nơi này, nhưng với thân phận của mình, cùng lắm ông ta cũng chỉ đến được sảnh thứ tư hạng tám.
Lần đầu được vào sảnh Thanh Trúc hạng nhất, ông ta cũng hơi tò mò.
Quả nhiên, sảnh hạng nhất so với hạng tám đúng là khác một trời một vực.
Chỉ riêng hội trường đã to bằng diện tích của cả sảnh hạng tám cộng lại, chưa kể, hành lang xung quanh sảnh đều nối đến đây, mà những hành lang này đều có bảng chỉ dẫn.
Bạch Cao Minh liếc mắt nhìn qua, đã thấy có cả nơi đánh bài, hồ bơi, phòng xông hơi, đủ loại.
Ông ta và Triệu Văn Vương đi vào trong.
Khi thấy Mặc Tu Nhân đang ngồi trên ghế xô pha, ông ta lập tức cảm nhận được cách biệt thân phận giữa hai người.
Ông ta cười vẻ nịnh nọt: "Tổng giám đốc Mặc, nghe nói anh tìm tôi?” Mặc Tu Nhân lãnh đạm nói: "Ngồi xuống!” Bạch Cao Mình ngồi lên ghế xô pha, cười với Mặc Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc, không biết anh tìm tôi có việc gì? Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn ông: "Nghe nói ông muốn đưa Bạch Linh Lan vào công ty Trang sức đá quý Hoàng Thụy?” Bạch Cao Minh tái mặt, cười vẻ miễn cưỡng: "Tổng giám đốc Mặc, đã làm bố thì luôn muốn điều tốt nhất cho con gái, vậy nên tôi..."
Mặc Tu Nhân không đủ kiên nhẫn để nghe những lời dối trá của ông ta, anh nói thẳng vào vấn đề: "Tôi có thể gả Bạch Linh Lan cho Cận Thần Huy, nhưng Bạch Linh Lan nhất định không được vào Hoàng Thụy!” Sắc mặt Bạch Cao Minh tái mét, ông ta không thể hiểu nổi làm sao Mặc Tu Nhân biết được chuyện này.
Phải biết, Bạch Cẩm Sương chưa từng hỏi đến chuyện Bạch Linh Lan muốn kết hôn với ai.
Ông ta giả vờ không hiểu: "A? Tổng giám đốc Mặc, tôi không hiểu ý anh?” Mặc Tu Nhân nhìn ông ta, cười như không cười: "Sao vậy? Chẳng phải ông muốn cho Bạch Linh Lan vào Hoàng Thụy vì mục đích cuối cùng là gả cô ấy cho Cận Thần Huy? Nếu không phải như vậy, thì cứ coi như tôi chưa nói gì cải" Sắc mặt Bạch Cao Minh liên tục thay đổi: "Tổng giám đốc Mặc, không phải đâu...!tôi...!tôi..."
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cao Minh cứ lắp ba lắp bắp thì nhướng mày nhìn ông ta: "Ông làm sao? Không cần vội, cứ nói từ từ!” Bạch Cao Minh đã lớn tuổi rồi, nhưng ông ta biết rất rõ ràng mình không phải đối thủ của Mặc Tu Nhân.
Ông ta yên lặng suy nghĩ một chút, ông ta uy hiếp Bạch Cẩm Sương, cuối cùng cũng chỉ muốn Bạch Cẩm Sương xin Mặc Tu Nhân giúp đỡ mà thôi.
Nếu Mặc Tu Nhân đồng ý ra mặt, thì ông ta đã chẳng cần phải đối mặt với Mặc Tu Nhân.
Ông ta nhìn Mặc Tu Nhân vẻ chân thành: "Tổng giám đốc Mặc nói rất đúng, chủ yếu tôi vẫn muốn kết thông gia với nhà họ Cận, bên này tổng giám đốc Mặc có cách nào tốt không? Tôi cũng không muốn Linh Lan phải vào Hoàng Thụy, nhưng bên nhà họ Lý kia cũng muốn kết thông gia với nhà họ Cận” Mặc Tụ Nhân lạnh lùng nhìn Bạch Cao Minh, cầm điều khiển từ xa lên rồi bật ti vi LCD trong sảnh.
Trên ti vi chợt hiện lên một đoạn tin thời sự, ngạc nhiên thay, đó là cảnh ông Lý bị bắt.
Tiêu đề là Lý Văn Hòa nhiều lần tham ô, nhận hối lộ, nay đã ngã ngựa! Mặc Tu Nhân bình tĩnh mỡ miệng: "Đây là thành ý của tôi, giám đốc Bạch, ông xem, nhà họ Lý đã như vậy, nhà họ Cận có để cho Cận Thần Huy cưới Lý Thanh không?” Sắc mặt Bạch Cao Minh chợt tái đi, ông ta vẫn biết Mặc Tu Nhân không phải người bình thường.
Dù sao ông ta cũng đã lăn xả nhiều năm trên thương trường nên ít nhiều cũng nghe ngóng được vài chuyện.
Nhưng ông ta không ngờ Mặc Tu Nhân lại có bản lĩnh đến vậy.
Ông ta nhìn Mặc Tu Nhân, hơi sợ hãi: "Tổng giám đốc Mặc, dù nhà họ Cận không kết thông gia với nhà họ Lý, nhưng cũng chưa chắc sẽ có cửa cho Linh Lan nhà chúng tôi” Mặc Tu Nhân nhếch môi cười mỉa mai: "Ông còn ngồi đây nói chuyện với tôi, chẳng phải là vì tôi có thể giúp ông hoàn thành tâm nguyện sao?” Bạch Cao Minh là một con cáo già, ông biết rõ trên đời này chẳng có miếng ăn nào là miễn phí.
Ông ta hồi hộp nhìn Mặc Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc đã giúp tôi như vậy, vậy có cần tôi làm giúp chuyện gì không?” Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cao Minh, ánh mắt thâm trầm: "Rất đơn giản, chỉ cần đưa đồ của mẹ Bạch Cẩm Sương cho tôi!"
Trong chớp mắt, thân thể Bạch Cao Minh cứng đờ: "Tổng...!tổng giám đốc Mặc!” Ông ta thấy hết sức chột dạ, sợ hãi, nhưng không thể hiểu nổi Mặc Tu Nhân có ý gì.
Ông ta thầm chửi rủa, nhất định là cái con bé chết tiệt Bạch Cẩm Sương đã nói chuyện ông đe dọa cô với Mặc Tu Nhân.
Ông ta cười gượng, nhìn Mặc Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc nói cái gì, tôi...!tôi không hiểu!” Mặc Tu Nhân cười vẻ châm biếm, ánh mắt lạnh thấu cả xương tủy: "Hay là tổng giám đốc Mặc cũng muốn rơi vào tình cảnh như Lý Văn Hòa?”