Sở Tuấn Thịnh mặt đằng đằng sát khí xông đến, nhìn quần áo hoàn chỉnh trên người Bạch Cẩm Sương, trong lòng nhẹ nhàng thở phào.
Phía sau anh ta còn có thêm mấy người.
Thiện Lỗi nhìn thấy cảnh này, nhíu mày: "Tống giám đốc Sờ, anh muốn làm.." Anh ta chưa nói hết câu, Sở Tuấn Thịnh đã đi đến trước mặt anh ta, trực tiếp cầm một bình rượu lên, không nói hai lời đã đập vào đầu anh ta.
Máu trên đầu Thiện Lỗi nhỏ xuống, nhưng Sở Tuấn Thịnh tiếp tục đạp một cái khiến anh ta ngã xuống đất.
Thiện Lỗi bây giờ mới kịp phản ứng, đứng lên định lập tức trả đòn, kết quả Sở Tuấn Thịnh còn không cho anh ta cơ hội đánh lại, cầm chai rượu lên, đập mạnh một lần nữa.
Thiện Lôi mất cơ hội, cộng thêm sự điên cuồng của Sở Tuấn Thịnh, anh ta bị đánh vô cùng thê thảm.
Sở Tuấn Thịnh ném chai rượu lên người anh ta, giọng lạnh băng khiến người ta sợ hãi: "Nếu muốn chết thì đứng lên tiếp tục đánh với tao, hôm nay tao không giết được mày, tao không phải họ Sở” Những người khác choáng váng, bị dọa đến nỗi cử động nhẹ thôi cũng không dám.
Sở Tuấn Thịnh quay người liên tục đập, đá văng mấy người đang đứng quanh Bạch Cẩm Sương ra.
Bạch Cẩm Sương thấy rõ rang kim cương màu tím trên tai anh dính máu.
Giờ phút này, tron glofng cô cảm thấy vô cùng biết ơn Sở Tuấn Thịnh.
Bạch Cấm Sương đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, hô hấp có chút không ổn định: "Cảm ơn anh! Tuấn Thịnh” Sở Tuấn Thịnh nghe thấy giọng nói của Bạch Cẩm Sương vang lên, lập tức tức giận: "Bạch Cẩm Sương, một cô gái như em, đêm hôm đến chỗ quỷ quái này làm gì? Não bị hỏng rồi à?” Đây là lần đầu tiên Sở tuấn Thịnh mắng Bạch Cẩm Sương, từ trước đến nay anh đều cười như không cười, hoặc là cười đùa gọi cô là em gái Bạch.
Bạch Cẩm Sương vô cùng biết ơn, lặp lại một lần nữa: "Thật sự cảm ơn anh! Tuấn Thịnh” Khuôn mặt Sở Tuấn Thịnh tái xanh.
Bạch Cẩm Sương tiếp tục nói: "Chính xác hôm nay não em bị hỏng, sống ở trên đời làm gì có ai chưa làm chuyện bồng bột đâu! Em biết hôm nay đợi em là một cái hố, lúc đầu không muốn để công ty ra mặt, nghĩ rằng chuyện bé xé ra to, em không nghĩ đến lại có người hung hăng đến tận đầy! Chuyện lần này, em sai thật rồi” Sở Tuấn Thịnh nhìn Bạch Cẩm Sương, vừa tức vừa đau lòng.
Lần đầu tiên anh gặp Bạch Cẩm Sương cũng làm khó cô, nhưng anh chỉ dám để cô uống rượu, không làm chuyện độc ác như Thiện Lỗi thế này! Bạch Cẩm Sương cơ bản chưa gặp người thật sự xấu, nên chưa biết anh ta là dạng người gi! Anh nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, quay nhìn Thiện Lỗi đang nằm trên mặt đất, trong mắt anh ta đều là tia máu: Không phải mày thích chơi trò lột đồ sao? Lột quần áo anh ta cho tôi, ném ở trên cầu lớn thành phố Trà Giang ở một đêm! Phía sau anh lập tức có người đi lên trước, kéo Thiện Lỗi đi ra ngoài.
Cả người Thiện Lỗi xương cốt đều đã nát, anh ta giấy dụa khỏi vệ sĩ, tức giận đến nỗi muốn giết người: "Sở Tuấn Thịnh, mày dám!” Sở Tuấn Thịnh âm u nhìn anh ta: "Không có gì là tao không dám, mày dám động đến người của tao, thì ngay cả giết mày tao cũng dám!” Thiện Lỗi bị giữ chặt đưa đi.
Những người khác trong phòng thở mạnh cũng không dám.
Sở Tuấn Thịnh nhìn Bạch Cẩm Sương: "Đi thôi, đứng ngây ra đấy làm gì!" Bạch Cẩm Sương mấp máy môi, đi theo.
Bạch Cẩm Sương ra ngoài mới biết được, trong phòng của Thiện Lỗi có một người đàn ông, trước đó lần đầu tiên Sở Tuấn Thịnh làm khó cô, muốn cô uống rượu, anh †a cũng ở đó.
Đối phương vừa nãy nói về việc Thiện Lỗi chặn cô, muốn đùa chết cô, Sở Tuấn Thịnh lúc đó ở ngay sát vách quán bar nghe thấy, lập tức hỏi rõ ràng ở đâu rồi chạy đến.
Sở Tuấn Thịnh muốn đưa Bạch Cẩm Sương về nhà, nhưng cô lại kiên quyết muốn tự lái xe về.
Sở Tuấn Thịnh cũng không ép cô, đưa cô đến bên cạnh xe rồi nói: "Thiện Lỗi không phải người hiền lành, cô cách xa anh ta một chút!” Buổi tối hôm nay thái độ của Bạch Cẩm Sương võ cùng tối, gật gật đầu nói: "Về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với anh ta” Sở Tuấn Thịnh nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói: "Có phải anh ta vì Mặc Tu Nhân mới đến tìm cô không?” Bạch Cẩm Sương kinh ngạc nhìn anh.
Sở Tuấn Thịnh tức giận nói: "Cô không cần nhìn tôi như vậy, một khi tôi đã đoán thì đúng là như vậy, hai người Thiện Lỗi và Mặc Tu Nhân không hợp nhau, đầu năm nay, Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông cùng nhau mở một công ty game, làm ra mấy trò chơi nhỏ, không ngờ mấy trò chơi nhỏ kia lại vô cùng nổi, công ty của Thiện Lỗi lập tức bị đè xuống.
"Mặc Tu Nhân là ông hoàng của ngành trang sức, bây giờ nghĩ ra trò chơi để kiếm tiền, Thiện Lỗi sao có thế nhịn được, anh ta hận không thể rút gan lột da Mặc Tu Nhân, nhất là lần gần nhất, hai công tỉ cùng phát hành một loại hình trò chơi thi đấu, thời gian phát hành trò chơi không nhiều, đến lúc đó sẽ cạnh tranh vô cùng ác liệt!”
Sở Tuấn Thịnh nói sâu xa rồi nhìn qua Bạch Cẩm Sương: "Thiện Lôi không quen Mặc Tu Nhân, anh ta lại không có cách nào nắm được Mặc Tu Nhân, chỉ có thể bắt đầu từ cô! Bạch Cẩm Sương, tôi biết đối với cô Mặc Tu Nhân là người tốt, đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng cô không cần vì chuyện này mà thay anh ta bán mạng, cô không cần thiết cuốn vào trong trận chiến của bọn họ, cô thấy tối nay nguy hiểm như thế nào rồi đấy, nghe tôi, cách xa Mặc Tu Nhân một chút, đối với cô đây là chuyện tốt, không phải chuyện xấu!” Bạch Cẩm Sương biết, Sở Tuấn Thịnh đổi xử với cô rất chân thành.
Cô mấp máy môi: "Về sau tôi sẽ chú ý!” Cô cũng chỉ có thể nói như vậy, Sở Tuấn Thịnh có thiện chí nói rõ ràng với cô, nhưng quan hệ của cô và Mặc Tu Nhân liên quan đến việc cùng hộ khẩu đấy, sao có thể nói đi là đi chứ! Sở Tuấn Thịnh thấy cô ngu xuẩn mất không, tức giận nói: "Được rồi, cô đi đi, một giây tôi cũng không muốn nhìn thấy cô!” Bạch Cẩm Sương lại cười ra tiếng: "Sở Tuấn Thịnh, tôi biết anh nhìn có vẻ khốn nạn, nhưng thật ra anh là người rất tốt!" Sở Tuấn Thịnh cười: "Bạch Cẩm Sương, cô đang khen tôi hay muốn đả thương tôi vậy! Mà bây giờ lại muốn phát thẻ người tốt cho anh trai em sao?” Truyện được cập nhật hàng ngày.
Hẹn các bạn vào ngày mai nhé!