Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 179: Anh Uống Say Rồi





Mặc Tu Nhân sầm mặt, trong giây phút thần sắc có chút khó chịu, giọng anh có chút thô cứng: "Anh chỉ thuận miệng hỏi một cầu thế thôi, em không cần nghĩ nhiều đến thế"
Giọng Bạch Cẩm Sương không nóng không lạnh trả lời anh: "À, tôi không nghĩ nhiều gì, Tổng giám đốc Mặc có vấn đề nào khác không?” Mặc Tu Nhân suýt nữa trào máu mồm, anh từ trước đến giờ chưa bao giờ phải nín nhịn ai như thế, cảm giác lúc này giống như anh đang tìm cớ để được nói chuyện với Bạch Cẩm Sương vậy. 
Giọng anh cứng đờ, không hề có chút tự nhiên nào mở lời nói với cô: "Tôi cũng không có chuyện gì khác, chỉ là Cảnh Hạo Đông tối nay muốn tụ tập bạn bè, cậu ta hy vọng em có thế đến tham gia, còn đi hay không thì tùy ở eml”
Bạch Cấm Sương cau may: "Lại là tiệc rượu sao?”
Mặc Tu Nhân có chút không hiểu: "Sao lại nói lại là tiệc rượu à?”

Giọng Bạch Cẩm Sương vang lên có vài phần bất lực: "Tổng giám đốc Mặc, tối qua anh uống say, anh quên hết mọi chuyện rồi đấy àI”
Mặc Tu Nhân trong nháy mắt đã nhớ ra chuyện tối qua, giọng anh lúc này cũng có chút không được tự nhiên: "Tối qua tôi uống say, không nhớ gì cải” Bạch Cấm Sương không biết phải nói gì nữa, cô chắc chắn con người này quên sạch mọi chuyện rồi, nếu không hôm nay sẽ không thể như không có chuyện gì xảy ra nói chuyện với cô như thế này. 
Cô đanh mở lời: "Tổng giám đốc Mặc, anh tối qua uống nhiều như thể rồi, tối nay còn định tham gia tiệc rượu nữa à? Tôi đã hẹn mấy người bạn đi ăn cơm mất rồi, tối nay tôi không có thời gian, nếu như anh thật sự vẫn đi thì uống ít rượu một chút!”
Giọng của Mặc Tu Nhân cứng nhắc: "Bạn nào cơ? Tôi có quen không?”
Mặc Tu Nhân lại một lần nữa hỏi lại câu hỏi này, Bạch Cẩm Sương không thể chịu đựng được nữa, chỉ còn cách thành thật khai báo hết cho anh: "Tôi đi ăn với Giám đốc Lâm và Lâm Kim Thư!” Mặc Tu Nhận nhớ ra ba người bọn họ tốt nghiệp cùng một trường đại học. 
Mắt anh lấp lánh: "Được rồi, tôi biết rồi!” Mặc Tu Nhân nói dứt lời liền lập tức tắt máy, Bach Cẩm Sương cau mày, cô cũng lười nghĩ nhiều. 
Vừa đúng lúc Lâm Thanh Tuấn quay lại, Bạch Cẩm Sương đi tìm anh ta.

"Giám đốc Lâm, hợp đồng với Thiện Lỗi, chúng ta có kí nữa không?” Bạch Cẩm Sương vẫn chưa nói ra chuyện xảy ra tối qua, chỉ nói thái độ của Thiện Lỗi cho anh ta biết.

Lâm Thanh Tuấn cau mày: "Nếu chúng ta hủy kí hợp đồng này, chúng ta sẽ phải chịu tổn thất khá lớn, trừ phi bên kia đơn phương hủy!” Bạch Cẩm Sương có chút bất đắc dĩ, lời nói ngập ngừng: "Ông ta vốn không định khống chế Hoàng Thụy, ông ta...” 
Lâm Thanh Tuấn nhìn bộ dạng của Bạch Cẩm Sương, anh cũng khó chịu: "Cẩm Sương, có phải em có chuyện muốn nói với anh đúng không?” Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Thanh Tuấn, nếu như cô không nói thật hết ra e là Lâm Thanh Tuấn sẽ không biết được rõ thái độ khốn nạn của Thiện Lỗi. 

Cô cắn môi: "Tối qua Thiện Lỗi lừa em đến quán rượu, nói thẳng ra muốn em làm gián điệp hai mang trong Hoàng Thụy, ông ta nhắm vào Tổng giám đốc Mặc mới lật bài ngửa, hơn nữa...!Tối qua nếu không có bạn bè giúp đỡ, chắc em cũng đã xảy ra chuyện không hay ở đó rồi, vậy nên, em không muốn tiến hành kí kết hợp đồng này nữa!”
Bạch Cấm Sương nói sơ qua tất cả, sắc mặt của Lâm Thanh Tuấn tối cả đi: "Tối qua ông ta làm khó em à?” Anh cũng là một người đàn ông, Bạch Cẩm Sương nói như thế, anh cũng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.

Anh biết Thiện Lỗi sẽ dùng thủ đoạn gì với Bạch Cẩm Sương, cũng may là cô may mắn, nếu không thì hôm nay chắc cũng không thể bình yên đứng đây nói chuyện với anh. 
Bạch Cẩm Sương hiện tại là nhà thiết kế chính của Hoàng Thụy, Thiện Lỗi muốn làm hại cô chính là để đạt được mục đích đánh thẳng vào Mặc Tu Nhân! Bỉ ổi khốn nạn đến cùng cực! Sắc mặt Lâm Thanh Tuấn vô cùng tệ.

Bạch Cẩm Sương không biết nói gì thêm: "Giám đốc Lâm, em biết anh lo lắng cho em, em không sao cả, anh đừng tức giận nữa, sau này chuyện liên quan đến bản hợp đồng này, em sẽ cẩn thận hơn!” Lâm Thanh Tuấn gật đầu đồng ý, anh nghĩ đi nghĩ lại, rồi mở lời nói với cô: "Tối qua là do em không cẩn thận đổi mặt với hắn, thật ra, thật ra bản hợp đồng này đã khống chế khá nhiều quyền lợi của bên kia, Thiện Lỗi cũng không ngu xuẩn như thế, ông ta biết những lời lừa gạt tối qua sẽ không thể lừa em thêm lần nữa, trừ phi ông ta thật sự muốn nhằm vào Hoàng Thụy, nếu không thì ông ta cũng sẽ chủ động hủy hợp đồng! Em đừng lo,việc này xử lí không khói” Bạch Cẩm sương gật đầu, cắn môi: "Vấn đề này em cũng đã nghỉ qua rồi, chỉ là, em muốn xử lí việc này nhanh một chút, còn nữa... 
Em không muốn Tổng giám đốc Mặc biết chuyện này!" Ánh mắt Lâm Thanh Tuấn có chút sáng lên: "Cứ như thế đi, việc không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta đi tìm Thiện Lỗi giải quyết nhanh gọn vấn đề này!” Bạch Cẩm Sương thở phào một hơi, cô cố gắng bình tĩnh trở lại, cũng ngồi xuống phân tích sự được mất của chuyện này.

Cô cũng nghĩ như Lâm Thanh Tuấn, cô chắc chắn sẽ thuyết phục Thiện Lỗi hủy bỏ hợp đồng này, chỉ là việc tối qua đã để lại một cái bóng quá lớn trong lòng cô, hiện tại cô không muốn đối mặt với ông ta. 
Hôm nay một nửa số dân của thành phố Trà Giang này đều biết, Thiệu Lỗi bị người khác đánh cho một trận, sáng sớm được nhân viên vệ sinh phát hiện ra, đưa vào bệnh viện Việt Đức.


Lâm Thanh Tuấn và Bạch Cẩm Sương vội vã chạy đến bệnh viện. 
Trong phòng bệnh của Thiệu Lỗi, ông ta nhìn thấy Cảnh Như Yến mà hận nỗi không dính cô ta lên tường được, đang cố cách ông ta càng xa càng tối.

Thiện Lỗi cười một tiếng, trước tiếp mở trong điện thoại ra một đoạn video. 
Đoạn hội thoại giữa cô ta và Thiện Lỗi vọng ra một cách rõ ràng rành mạch qua điện thoại.

"Nói cách khác, Mặc Tu Nhân người này lãnh đạm lạnh lùng, chẳng để ai vào mắt! Tôi muốn hủy hoại danh tiếng của anh ta mà vẫn không tìm được cơ hội!" "Tổng giám đốc Thiện, ông nói những lời này với tôi vô ích, tôi không hứng thú với Mặc Tu Nhân, nhưng Hoàng Thụy có một nhà thiết kế bảo bối, cô ta chính là con át chủ bài của Mặc Tu Nhân luôn muốn nắm giữ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.