Bạch Cẩm Sương vốn cho rằng, cô vất vả cả một ngày rồi thì đến lúc tan tầm sẽ được nghỉ ngơi.
Kết quả là, cách thời gian tan làm được hai phút, trong nhóm ba người bọn họ, Lâm Thanh Tuấn đã gửi đến một tin nhắn.
Lâm Thanh Tuấn: “@Lâm Kim Thư @Bạch Cẩm Sương.
Tối nay, anh và Thượng Vân Dương muốn mời hai đứa đến Nhà hàng Minh Toàn ăn cơm.”
Đúng là một làn sóng còn chưa lặng xuống thì một làn sóng khác đã trỗi dậy.
Lúc này, Bạch Cẩm Sương mới nhớ tới, Lâm Thanh Tuấn cũng chưa có chính thức nói với cô và Lâm Kim Thư chuyện của anh ta và Thượng Vân Dương.
Sở dĩ cô và Lâm Kim Thư biết được chuyện này, chẳng qua là vì Thượng Vân Dương chủ động đến khiêu khích.
Chuyện Lâm Kim Thư thất tình còn chưa qua đi đã phải đối mặt với sự thân thiết của hai người này làm cho Bạch Cẩm Sương cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lâm Thanh Tuấn làm như thế này chẳng khác nào đâm một nhát dao vào tim Lâm Kim Thư.
Nhưng, thực ra Lâm Thanh Tuấn cũng không biết Lâm Kim Thư thích anh ta, vậy thì anh ta có lỗi gì chứ? Trong lúc nhất thời, Bạch Cẩm Sương đang phải vắt não ra để suy nghĩ xem cô nên từ chối như thế nào thì cô đã nhìn thấy Lâm Kim Thư gửi tin nhắn đồng ý đến.
Lâm Kim Thư: Không có vấn đề.
Đàn anh đã gửi địa chỉ rồi thì tối nay em và Cẩm Sương sẽ cùng đến.
Nhưng mà, tối nay em cũng có hẹn với một vài người bạn, tụi em có thể cùng đến hay không? Lâm Thanh Tuấn: Đương nhiên là có thế rôi.
Những mà em không cảm thấy bất ngờ sao? Lâm Kim Thư: Ngạc nhiên chứ.
Chúc mừng đàn anh đã tìm được tình yêu đích thực.
Bạch Cấm Sương nhìn cuộc đối thoại của hai người mà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô lập tức âm thầm gửi tin nhắn cho Lâm Kim Thư.
Bạch Cẩm Sương: Lâm Kim Thư, rốt cuộc là cậu đang làm cái gì thế hả? Tớ biết cậu đang không vui, chúng ta cũng có thể không đi mà.
Hơn nữa, cậu còn những người bạn khác sao? Tại sao tớ lại không biết gì? Lâm Kim Thư: Vì sao lại không đi? Để Thượng Vân Dương cảm thấy chột dạ sao? Mà tớ đang thèm muốn bạn trai của cô ta sao?
Lâm Kim Thư: Còn nữa, tối nay tớ thực sự có hẹn với người khác, chính là người đang làm việc trong bộ phận công nghệ thông tin của chúng ta"
Bạch Cẩm Sương: “Cái gì cơ?" Trong đầu của Bạch Cấm Sương lúc này đang tràn ngập dấu hỏi.
Cô cảm thấy mình thực sự là đã quá lo lắng rồi.
Lâm Kim Thư: Cảnh Hạo Đông, trong vòng nửa tiếng đồng nữa anh ta nhất định phải tan làm rồi cùng tôi đi ăn cơm.
"
Tớ phải đưa anh ta qua để cho Thượng Vân Dương biết được, bên cạnh tôi cũng không phải chỉ có mỗi bạn trai của cô ta là đàn ông?
Bạch Cấm Sương: Cậu thực sự đã nghĩ thông rồi sao? Lâm Kim Thư: Không nghĩ được thì cũng phải thông suốt, chẳng lẽ tớ lại đi làm tiểu tam đi cướp bạn trai của người khác sao? Dĩ nhiên là tớ không thể làm được chuyện này rồi.
Hơn nữa, đàn anh cũng vô tội, anh ấy không biết tớ thích anh ấy, cho nên tớ muốn mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây Bạch Cẩm Sương: “Cậu có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi.
Nhưng mà, cậu cũng đừng ôm bất kỳ mộng tưởng gì với Cảnh Hạo Đông đây.
Anh ta chỉ là loại cậu chủ trăng hoa mà thôi, những người như chúng ta phải cố gắng cách anh ta càng xa càng tốt” Lâm Kim Thư: Nếu Cảnh Hạo Đông mà thấy cậu nói xấu anh ta như vậy, anh ta nhất định sẽ tức đến ói ra máu mất Bạch Cấm Sương: Đây mà lại gọi là nói xấu sao? Cậu chỉ cần ra ngoài rồi hỏi thăm một chút là biết” Lâm Kim Thư: “Tớ nói đùa với cậu thế thôi, tớ tự biết cho chừng mực mà.
Lúc này, Bạch Cẩm Sương mới thở phào nhẹ nhõm.
nếu như Lâm Kim Thư có thể nghĩ như những gì mà cô ấy vừa nói thì không có chuyện gì là tốt hơn chuyện này.
Sau khi trả lời tin nhắn trong nhóm xong, cô cũng lập tức tan làm.
Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư và Cảnh Hạo Đông đi tới Nhà hàng Minh Toàn.
Khi mấy người bọn họ đến nơi, Thượng Vân Dương và Lâm Thanh Tuấn đã đến phòng ăn từ trước.
Thượng Vân Dương vừa nhìn thấy Cảnh Hạo Đông đang đứng bên cạnh Lâm Kim Thư thì nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ.
Sau đó, cô ta nhẹ nhàng buông cánh tay của Lâm Thanh Tuấn ra: "Mọi người đều tới rôi.
Cô Lâm, vị này là?" Cô ta nhìn chăm chăm Cảnh Hạo Đông mà không chớp mắt.
Trong ánh mắt của cô ta còn có ý cười nhẹ nhàng.
Thực ra, cô ta cũng không nghĩ tới, Thượng Vân Dương cô vừa mới lừa được người cô ấy yêu đến tay.
Tuy nhiên kết quả là, Lâm Kim Thư thế mà lại có bản lĩnh dẫn một người đẹp trai, giàu có như thế này đến đây.
Mà người đàn ông đang đứng trước mặt này chắc chắn không phải là một người bình thường.
Cảnh Hạo Đông cũng đã biết rõ chuyện của Thượng Vân Dương từ lâu.
Chuyện chân đạp lên hai cái thuyên vẫn là chuyện mà Thượng Vân Dương thường xuyên làm.
Cô ta coi đàn ông chính là cái máy rút tiền hay là cái phiếu ăn của mình.
Mà cô ta lại thật sự cho rằng anh ta không hề hay biết.
Chẳng qua là vì Lâm Kim Thư, cho nên anh nhất định phải giấu diếm chuyện này.
Nếu không, Lâm Kim Thư sẽ không chịu hết hy vọng với Lâm Thanh Tuấn.
Nói không chừng, cô ấy còn muốn giúp Lâm Thanh Tuấn thoát khỏi cái hố to đùng là Thượng Vân Dương kia nữa.
Anh ta nhàn nhạt cười một cái: "Xin chào, tôi là bạn của Kim Thư, Cảnh Hạo Đông." Thượng Vân Dương lập tức giật mình đến mức hai mắt mở to hai mắt ra để nhìn: "Anh chính là anh Cảnh sao?”
Cô ta cũng đã nghe thấy danh tiếng của Cảnh Hạo Đông từ lâu.
Mặc dù, Cảnh Hạo Đông là bạn tốt của Mặc Tu Nhân, nhưng khi Cảnh Hạo Đông đến tìm Mặc Tu Nhân thì anh ta hầu như đều đi thang máy chỉ dành cho tổng giám đốc.
Vì vậy, bình thường, những nhân viên như cô ta cũng rất khó để gặp mặt.”
Thượng Vân Dương không thể nào ngờ tới, hôm nay mình lại có thế gặp được người thật ở chỗ này.
Cho nên, cô †a tỏ ra rất nhiệt tình.
Cảnh Hạo Đông lại chứng nào tật đầy, anh ta nhếch môi nói: “Cô gái này, cô biết tôi sao?”
Thượng Vân Dương vội vàng cười tươi một cái rồi tự giới thiệu: "Tôi tên là Thượng Vân Dương, là Lâm Thanh Tuấn..." Cô ta nở một nụ cười thẹn thùng rồi nói: "Bạn tốt “ Lâm Thanh Tuấn nhíu mày nhưng anh ta cũng không nói gì.
Bạch Cấm Sương nhịn không được mà cười lạnh một tiếng.
Cô cũng không nể nang gì mà nói: "Cô ngủ cùng bạn tốt của mình sao?” Cô cũng không tin, Thượng Vân Dương không biết vì sao hôm nay Lâm Thanh Tuấn lại mời cô và Lâm Kim Thư đến đây ăn cơm.
Vậy mà cô ta còn giới thiệu là bạn tốt, nghe vậy mà cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Bạch Cẩm Sương thấy Thượng Vân Dương vừa nhìn thấy Cảnh Hạo Đông mà giống như con chó nhìn thấy xương, hai mắt của cô ta lập tức phát sáng, cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Chắc chản mắt của Lâm Thanh Tuấn bị đui rồi.
Bạch Cấm Sương vừa mới nói xong, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Thượng Vân Dương đã trở nên xanh xám.
Cảnh Hạo Đông cười to.
Lâm Thanh Tuấn khẽ giật mình nhìn sang Bạch Cẩm Sương.
Lúc này anh ta mới ý thức được, Bạch Cẩm Sương có vẻ như rất chán ghét Thượng Vân Dương.
Tuy nhiên, lời mà Thượng Vân Dương vừa nói cũng làm cho anh ta thấy khó chịu.
Lâm Kim Thư mang sắc mặt lạnh lùng mà bước qua mặt hai người kia: “Không phải là nói mời chúng tôi đến đây ăn cơm sao? Tôi cũng đói rồi." Sắc mặt của Cảnh Hạo Đông khẽ thay đổi.
Anh ta nghĩ: Chẳng lẽ Kim Thư lại cảm thấy khó chịu sao? Hay là cô ấy đang ghen vì mình tỏ thái độ quá nhiệt tình với Thượng Vân Dương?” Trong lòng Cảnh Hạo Đông như nở hoa.
Anh ta vội vàng đuổi theo: “Kim Thư, để anh ngồi bên cạnh em.” Lâm Kim Thư đưa sắc mặt lạnh lùng của mình lên nhìn anh ta một cái, cô cũng không nói gì.
Cảnh Hạo Đông cười đùa, không hề cảm thấy xấu hổ mà ngồi xuống ghế bên cạnh cô ấy.
Lúc ăn cơm, Cảnh Hạo Đông liên tục gắp thức ăn cho Lâm Kim Thư, bộ dạng lại tỏ ra thận mật: “Kim Thư, món khai vị của Nhà hàng Minh Toàn này ngon lắm, em nhất định phải ăn nhiều hơn một chút mới được.”
Lâm Kim Thư liếc nhìn anh ta một cái: "Ăn gì bổ nấy, anh cũng nên ăn nhiều một chút” Bạch Cấm Sương khẽ giật mình, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Cảnh Hạo Đông cũng kịp thời phản ứng, anh ta cảm thấy có chút dở khóc dở cười mà nói: “Em đang mắng anh là con vịt sao?”
Lâm Kim Thư nhún nhún vai: "Chính anh muốn ngồi vào vị trí đó, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Cảnh Hạo Đông thích cực kỳ bộ dạng lạnh lùng của cô ấy.
Vì vậy, anh ta nở một nụ cười đầy sự cưng chiều mà nói: “Em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Lâm Thanh Tuấn nhìn cảnh tượng này mà không biết vì cái gì, trong lòng anh ta lại cảm thấy có chút không thoải mái: *Lâm Kim Thư, em và anh đây...”
Không đợi anh ta nói hết lời, Cảnh Hạo Đông lập tức cười và quay sang nhìn anh ta một cái rồi nói một câu mang ý nghĩa sâu sắc: “Đương nhiên là bạn tốt rồi.”
Nghe xong, đôi lông mày của Lâm Thanh Tuấn nhíu lại chặt hơn.
Còn Thượng Vân Dương, cô ta vẫn luôn nhìn lén Cảnh Hạo Đông.
Đây đúng là một bữa cơm không yên lòng.
Tối nay, rõ ràng là cô và Lâm Thanh Tuấn sẽ tỏ ra thân mật cho Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư nhìn, Nhưng thật không ngờ, khi Lâm Thanh Tuấn đồng ý để cô ấy dân Cảnh Hạo Đông đến, rồi mọi chuyện đều bị đảo ngược.
Bạch Cẩm Sương có chút khát nước, cô muốn uống chút nước.
Vì vậy, giữa chừng, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tuy nhiên, khi cô vừa mới bước vào nhà vệ sinh đã thấy một người quen.
Lúc này, Quy Nhiên đang đứng trước gương và chăm chú trang điểm.
Bạch Cẩm Sương đi qua rửa tay.
Cô ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạn trên người Quý Nhiên, có vẻ như đây là mẫu nước hoa mới nhất của Chanel.
Quý Nhiên nhìn thấy Bạch Cẩm Sương từ trong gương mà không nhịn được nhếch cái miệng lên: “Nhà thiết kế Bạch cũng đến Nhà hàng Minh Toàn này ăn cơm sao?” Bạch Cấm Sương vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh: "Ừm!" Quý Nhiên thấy thái độ này của cô thì cảm thấy khó chịu.
Vì thế, cô ta không nhịn được mà giễu cợt: “Nhà thiết kế Bạch đến đây hẹn hò sao?”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Không phải hẹn hò.
Tôi đến đây ăn cơm cùng mấy người bạn.”
Sau khi rửa tay xong, cô đi đến máy sấy khô.
Quy Nhiên cười nhẹ rồi mở miệng nói: "Tôi còn tưởng rằng, cô Bạch cũng đến đây hẹn hò.