Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 289: Dễ Dàng Động Lòng





Mặc Tu Nhân hơi sửng sốt, vốn dĩ anh dự định không để Bạch Cẩm Sương tối hôm nay trở về với anh.

Bạch Cẩm Sương lại nói ra như vậy, theo lý mà nói hẳn là hợp với ý của anh mới đúng.

Nhưng mà trong lòng anh lại cảm thấy rất không thoải mái một cách khó hiểu.

Anh nhìn Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt không rõ đang vui hay giận: “Em có chuyện gì sao?”
Bạch Cẩm Sương mím môi, giọng nói bình tĩnh đến mức nghe không | ra bất kỳ cảm xúc gì: “Trước kia em và một đàn anh thời đại học có quan | hệ rất tốt, tối hôm nay muốn cùng nhau ăn bữa cơm, nói chút chuyện.

Kết
quả, hai người mải nói chuyện quá nên em quên mất, vừa rồi anh gọi điện | thoại nhắc nhở, em mới nhớ ra”.

Sắc mặt của Mặc Tu Nhân có chút khó coi: “Nhưng mà em cũng đã đồng ý về nhà ăn cơm với anh rồi”.

Mặc Tu Nhân không nghĩ tới, chỉ vì một đàn anh thời đại học mà Bạch Cẩm Sương lại muốn cho anh leo cây.

Vậy ở trong lòng cô, rốt cuộc anh có vị trí gì?
Nhất là anh nghĩ đến lần trước Bạch Cẩm Sương cùng với một người gọi là đàn anh kia ăn cơm, đối phương còn gọi phần ăn tình nhân, khiến cho anh thiếu chút nữa đã hiểu lầm.

Lúc này anh cũng đã hoàn toàn quên mất, mục đích anh lên xe chính là muốn để Bạch Cẩm Sương tối hôm nay đừng đi tới nhà anh.

Cho nên, rốt cuộc là ai cho ai leo cây vẫn thật sự nói không rõ ràng được đâu.


Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân một cái: “Nhưng em đã đồng ý với anh ấy trước rồi, phải có thự tự đến trước và sau.”
| Mặc Tự Nhiên thiếu chút nữa bị tức cười rồi: “Hay cho câu thứ tự đến.

trước và sau.

Bạch Cẩm Sương, ở trong lòng em tùy tiện một đàn anh thời đại học cũng quan trọng hơn anh, có đúng không?”
Lông mày của Bạch Cẩm Sương càng nhíu chặt hơn: “Anh Mặc, em đã nói rồi, em đồng ý với anh ấy trước”.

Lồng ngực Mặc Tu Nhân không ngừng phập phồng lên xuống, anh nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Xuống xe!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn anh hai cái, nhịn không được nghiến răng nói: “Anh Mặc!”
Anh nói xuống xe, em nghe không hiểu sao?” Mặc Tu Nhân nhịn.

không được nâng cao giọng, anh sợ Bạch Cẩm Sương lại xuống xe, anh sẽ không khống chế được tính khí của chính mình.

Anh vừa mới hòa hảo với Bạch Cẩm Sương, anh không muốn lại tức giận với Bạch Cẩm Sương nữa.

Thật sự một chút anh cũng không muốn!
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân một cái, vẻ mặt thay đổi lúc trắng lúc xanh, cuối cùng cô lựa chọn xoay người xuống xe..

Cô vừa mới xuống xe, xe ô tô của Mặc Tụ Nhân đã lập tức nghênh | ngang rời đi.

Rõ ràng nhiệt độ không khí rất cao, nhưng Bạch Cẩm Sương đứng ở trong gió, lại cảm thấy hơi lạnh lẽo.

Bọn họ vừa mới hòa thuận trở lại, bây giờ lại cãi nhau rồi.

Bạch Cẩm Sương nghĩ, rõ ràng muốn về nhà cùng mọi người thân thiết là Mặc Tu Nhân, người cảm thấy trong lòng không thoải mái nên là cô mới đúng.

Nhưng vì cái gì anh lại muốn tức giận với cô?
Hay là lúc anh muốn thân thiết thì mang cô đi làm lá chắn? Mình từ chối về nhà với anh, cho nên anh mới không vui?
Thực ra, như vậy cũng không phải là không được, chỉ là vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng cô lại thấy khó chịu cực kỳ.

Dù sao, đó là nhà họ Mặc tìm con dâu cho Mặc Tu Nhân, không giống với loại sống chung và lĩnh giấy đăng ký kết hôn như cô.

| Trong lòng Bach Cẩm Sương cảm thấy buồn bực khổ sở, rốt cuộc từ khi nào cô đã thích Mặc Tụ Nhân rồi?
Có lẽ là khi anh hết lần này tới lần khác giúp đỡ mình, dần dần làm cho tình cảm càng thêm sâu sắc đi.

Nói cho cùng, người lạnh lùng xa cách giống như anh, nếu như cho bạn một chút ít hơi ấm, cũng có thể khiến người ta dễ dàng động lòng.

Lúc Bạch Cẩm Sương đến được Ôn Nguyệt Các, Tần Vô Đoàn đã đến rôi.

Tần Vô Đoan nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, lập tức tươi cười đứng lên: “Cẩm Sương, em đến rồi!”
Bạch Cẩm Sương nâng mắt nhìn anh ta một cái, vẻ mặt thản nhiên gật đầu.

Tần Vô Đoan cũng không nói gì, dù sao Bạch Cẩm Sương có thể đến đây, anh ta đã rất vui rồi.


Lúc ăn cơm, tâm trạng của Bạch Cẩm Sương không tập trung, Tần Vô Đoạn nhìn cô vài lần với vẻ mặt phức tạp, cô cũng không phản ứng.

Tần Vô Đoạn nhịn không được hỏi cô: “Sau vụ tai nạn ô tô lần trước, em không có chỗ nào không thoải mái chứ?”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh ta một cái, lắc đầu nói: “Không có!” Tần Vô Đoan đắn đo một chút, lại hỏi: “Vậy gần đây em sống như thế
nào?”
| Cuối cùng Bạch Cẩm Sương cũng nhận ra được chỗ không thích hợp, cô nhìn Tần Vô Đoan nói: “Tần Vô Đoan, rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?”
Tần Vô Đoàn bất đắc dĩ thở dài, nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương: “Anh thấy hôm nay tâm trạng của em không phải rất tốt, em...!cãi nhau với bạn trai rồi phải không?”
Thoáng cái Bạch Cẩm Sương ngây ngẩn cả người.

Nói thế nào đây, lần này cũng xem như là Tần Vô Đoan đoán trúng rồi đi.

Nhưng mà cô vẫn theo bản năng mím môi lắc đầu, nói: “Không có, không phải giống như anh nghĩ đâu”.

| Sắc mặt của Tần Vô Đoan có chút khó coi: “Cẩm Sương, lần trước
anh đã nói với em rồi, nếu anh ta không chăm sóc được cho em, em hãy | rời khỏi anh ta, đừng để bản thân bị uất ức.

Bạn trai nhà ai lại có thể liên tục làm cho bạn gái của mình phải chịu tủi thân chứ”.

Bạch Cẩm Sương nhíu mày càng chặt hơn: “Tần Vô Đoan, nếu anh còn muốn nói những lời này, vậy thì em cảm thấy hôm nay em không nên đến đây”
Gương mặt của Tần Vô Đoàn lập tức cứng lại, giọng điệu chua xót nói: “Em không phải là anh ta thì không được sao?”.

Bạch Cẩm Sương mím môi nói: “Em thích anh ấy!”.

Đúng vậy, cô sớm nên thừa nhận rồi, cô thích Mặc Tu Nhân.

Cho dù là chuyện của Lâm Kim Thư ảnh hưởng đến cô, nhưng cô đã nảy sinh tình cảm, lại không có cách nào xóa bỏ.

Bach Cẩm Sương nhìn thấy sắc mặt của Tần Vô Đoan không tốt, nhíu nhíu mày, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, anh và cô Tống khi nào thì làm đám cưới?”.

Tần Vô Đoan nghe được lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, muốn giải thích cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Anh ta hơi hoảng hốt, rầu rĩ lắc đầu: “Bây giờ anh không muốn suy nghĩ đến cái này, chuyện kết hôn lại xem sau đi”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy vậy cũng không hỏi nhiều nữa.

.

Tìm truyện hay tại -- TRUMt ruyen.n e t --
Tần Vô Đoan nhìn vẻ mặt hơi phiền muộn của Bạch Cẩm sương, trong lòng anh cũng cảm thấy chán nản, chính mình không nên làm cho bầu không khí trở nên quá cứng nhắc.

Anh ta suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Cẩm Sương, ăn cơm xong chúng ta đi lên tầng đánh bi-a đi”
Ban đầu Bạch Cẩm Sương cô chơi trò này là chính mình một tay chỉ dạy, cô rất có thiên phú, chơi vô cùng tốt.

Kết quả, Bạch Cẩm Sương lại nhìn anh ta một cái, lắc đầu nói: “Không được, ăn cơm xong em sẽ về nhà luôn.


Ngày mai em còn phải đi làm”
Tần Vô Đoan mím môi, cuối cùng cũng không nói gì.

Ăn cơm xong, Tần Vô Đoàn và Bạch Cẩm Sương vừa mới ra khỏi phòng bao, kết quả, trùng hợp là cửa phòng bao đổi diện cũng mở ra.

Trịnh Hoài Thanh mang vẻ mặt khó có thể tin được, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ: “Hai người..”.

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ta, nhịn không được trầm mặt.

Vẻ mặt của Tần Vô Đoạn thì càng tệ hơn, anh ta chán ghét nhìn Trinh | Hoài Thanh.

Hai năm chính là người đàn ông này đã cướp đi Bạch Cẩm Sương từ bên người anh ta.

| Đáng tiếc, anh ta lại không biết quý trọng cô.

Những chuyện mà Trịnh Hoài Thanh đã làm với Bạch Cẩm Sương, anh ta đều nghe nói rồi.

Anh ta thật sự hận không thể rút gân lột da người này.

Kết quả, Tống Ngọc Tiên nói, Bạch Cẩm Sương cũng đã buông tay rồi, anh ta lại lần nữa để đối phó Trịnh Hoài Thanh sẽ chỉ khiến cho Bạch Cẩm Sương nhớ tới những hồi ức không vui vẻ kia.

Nếu không phải bởi vì như vậy, anh ta sẽ không thể nào dễ dàng bỏ qua cho Trịnh Hoài Thanh.

Bạch Cẩm Sương không thèm phản ứng với Trịnh Hoài Thanh, trực tiếp quay đầu bước đi.

Tần Vô Đoàn lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhanh chóng đuổi theo cô.

Kết quả, bọn họ vừa mới đi được hai bước, lại nghe thấy Trịnh Hoài Thanh kêu tên của Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương!”
Bước chân của Bạch Cẩm Sương hơi dừng lại một chút.

| Trịnh Hoài Thanh thấy thế, lập tức mở miệng hỏi: “Hai người có phải...!lại ở chung một chỗ rồi hay không?”.

Nhưng không phải cô đã kết hôn với Mặc Tu Nhân rồi sao?
Tần Vô Đoàn xoay người, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cho Trịnh Hoài Thanh một đấm, giọng nói mang theo vẻ tức giận: “Anh còn có mặt mũi hỏi câu này à? Tôi cảnh cáo anh, sau này cách xa Cẩm Sương ra một chút”
Trịnh Hoài Thanh che khóe miệng, đau đến hít một hơi, giọng nói hơi hổn hển: “Tần Vô Đoan, anh dựa vào cái gì mà đánh tôi, anh che chở cho Bạch Cẩm Sương như vậy, hai người thật sự ở chung một chỗ rồi ư? Tần Vô Đoạn, anh có biết không, bây giờ Bạch Cẩm Sương cô ấy và Mặc Tu..”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.