Vân Thành Nam quyết định không có bất kỳ phản ứng gì.
Anh ta cũng không muốn đi gây sự với người phụ nữ này.
Dù sao vết thương của cô ta cũng không quả nghiêm trọng.
Anh ta trực tiếp đưa danh thiếp của mình cho người lái xe: "Tài xế, cô ấy bị thương cũng không nghiêm trọng lắm mà tôi lại đang có chút việc gấp.
Vì vậy, anh hãy giúp tôi xử lý chiếc xe của cô ấy và các chi phí y tế để chi trả cho vết thương bong gân này của cô ấy.
Lúc đó, tôi sẽ trả lại anh tiền sau”.
Vân Thành Nam nói xong lập tức xoay người muốn rời đi.
Tề Bạch Mai nhịn đau nắm lấy cánh tay của anh ta: "Anh nói không nghiêm trọng thì không nghiêm trọng sao? Tôi sắp chết rồi, tôi muốn gọi xe cứu thương"
Vân Thành Nam coi như cũng đã hiểu ra, người phụ nữ này đang muốn đối đầu với mình, nhưng anh ta cũng không cần phải lãng phí thời gian ở đây.
Anh ta trầm mặt, trực tiếp bẻ tay Tề Bạch Mai rồi lạnh lùng nói: "Muốn gọi thì cô kêu to lên” Vân Thành Nam nói xong, trực tiếp sải bước rời đi.
Cả thắt lưng và cổ tay của Tề Bạch Mai đều đau dữ dội.
Cô ta cũng không thể đuổi kịp Vân Thành Nam mà chỉ có thể tức giận và trừng to mắt lên như vậy.
Người tài xế lái xe taxi đi lên, anh ta đang muốn thương lượng với Tề Bạch Mai.
Nhưng khi Tề Bạch Mai nghĩ đến khuôn mặt của Vân Thành Nam thì lại tức mà không có chỗ phát tiết: "Tôi muốn gọi xe cứu thương, anh nghe vậy mà không hiểu sao?"
Sau khi Bạch Cẩm Sương nhận được cuộc gọi điện thoại của Tề Bạch Mai thì cô mới biết cô ta bị tai nạn xe hơi, còn phải gọi cả xe cứu thương.
Nghe vậy, cô nghĩ rằng chắc là cô ta đã bị thương nặng, cho nên cô vội vàng đi xuống tầng.
| Khi cô vừa đi khỏi bộ phận thiết kế thì trùng hợp nhìn thấy cảnh Hạo Đông và Vân Yến đang đứng ở phía bên kia hành lang mà không biết bọn họ đang nói gì.
Bạch Cẩm Sương đang có chuyện gấp nên cô cũng chỉ nhìn thoáng qua hai lần rồi cũng không để ý tới hai người bọn họ nữa.
Sau khi đi xuống cầu thang, cô vội vã ra khỏi thang máy.
Nhưng mà, cô lại gặp phải Quý Nhiên vừa bước vào công ty.
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương có chút thay đổi, sao Quý Nhiên lại đến công ty?
Mặc Tu Nhân không chỉ nói một lần về chuyện anh và Quý Nhiên không có gì.
Hơn nữa Quý Nhiên đến gần anh cũng chỉ là vì muốn lợi dụng anh cho nên anh sẽ anh sẽ không thèm để ý tới Quý Nhiên.
Thế nhưng, Quý Nhiên ba lần bốn lượt đến gần Mặc Tu Nhân, đều thành công!
Trong lòng Bạch Cẩm Sương trầm xuống một cách lợi hại.
Khi nghĩ đến hôm qua cô và Mặc Tu Nhân còn lạnh lùng đối mặt với nhau thì trong lòng cô lại đột nhiên không thể xác định được quan hệ của Quý Nhiên và Mặc Tu Nhân.
Quý Nhiên nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thì lập tức nâng cằm lên.
Cô ta vênh váo và tự đắc hướng về quầy lễ tân rồi lớn tiếng nói: "Tôi đến tìm Tổng giám đốc Mặc.
Tôi đã có hẹn trước với Tổng giám đốc Mặc.
làm phiền cô xem giúp tôi một chút.”
Bạch Cẩm Sương đi đến cửa của công ty thì nghe được lời này, trái tim cô lập tức có chút trầm xuống, hai tay cô cũng nắm chặt.
Mặc Tu Nhân có hẹn với Quý Nhiên sao?
Bởi vì hôm qua hai người bọn họ cãi nhau, cho nên anh liền lập tức đi tìm hồng nhan tri kỷ dịu dàng của mình đến để giảm bớt sự không vui sao?
Quả nhiên, cô đúng là không nên tự mình đa tình, cũng không nên có nhiều hy vọng xa vời đến vậy.
| Bạch Cẩm Sương cứng nhắc đi ra khỏi công ty.
Lúc này, trong đầu cô đang là một mảng vô cùng rối loạn, trong lòng cô thì cảm thấy rất khó chịu.
Mà cô lại không thể khống chế được những cảm xúc này.
Cô cố gắng để bản thân mình bình tĩnh hơn.
Cô cũng nhắc nhở bản thân mình rằng Tề Bạch Mai còn đang bị tai nạn xe hơi, vì vậy cô cũng không có thời gian rảnh để quan tâm đến mấy chuyện tình cảm của đám con giá.
Cô cố gắp đè nén những cảm xúc phức tạp trong lòng mình lại để chạy tới nơi mà Tề Bạch mai nói.
| Quý Nhiên nhìn Bạch Cẩm Sương không hề thay đổi sắc mặt mà cứ như vậy rời đi thì lại nghĩ đến cảnh Bạch Cấm Sương lên xe Mặc Tu Nhân ngày hôm qua mà không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Không phải cô cũng giống cô ta sao? Bọn đều là những người muốn dựa vào Mặc Tu Nhân để thăng tiến, cô còn giả vờ thanh cao cái gì chứ?
Lễ tân thấy đúng là Quý Nhiên đã có hẹn trước, lập tức cười tủm tỉm mở miệng: "Cô Quý, Tổng giám đốc Mặc đang chờ cô, mời cô đi lên tầng."
Quý Nhiên cao ngạo nâng cằm lên rồi xoay eo đi vào thang máy.
Khi từ thang máy, đi ra, cô ta lập tức đổi thành một bộ dáng dịu dàng đáng yêu, nhu nhược mà đáng thương rồi đi về phía phòng làm việc của Mặc Tu Nhân.
Triệu Văn Dương cũng không biết tại sao đột nhiên Mặc Tu Nhân lại muốn gặp Quý Nhiên.
Gần đây, anh ta càng ngày càng không hiểu suy nghĩ của Mặc Tu Nhân.
Khi nhìn thấy Quý Nhiên đi tới, anh ta cũng không lên tiếng.
Cuối cùng, Quý Nhiên cũng thành công bước vào phòng làm việc của Mực Tứ Năm.
Cô ta tỏ ra khổ sở và yếu đuổi mà đưa mắt nhìn về phía Mặc Tu Nhân đang sau bàn làm việc rồi dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Mặc"
Mặc Tu Nhân ngước mắt lên nhìn cô ta một cái rồi anh dùng một giọng điệu lạnh lùng nói: "Nói đi, rốt cuộc cô tìm tôi là muốn nói cái gì?"
Nếu như không phải Quý Nhiên nói, cô ta có chuyện liên quan đến Bạch Cẩm Sương muốn nói với anh thì anh chắc chắn sẽ không gặp Quý Nhiên
| Quý Nhiên nghe thấy câu này của Mặc Tu Nhân thì cúi đầu.
Lúc này, đáy mắt của cô ta đang hiện lên sự ghen tị.
Rõ ràng bọn họ đều là người muốn leo lên Mặc Tu Nhân, vì sao Mặc Tu Nhân lại đối xử với Bạch Cẩm Sương khác biệt như vậy chứ?
Chỉ có điều, bây giờ cũng không phải lúc để rối tung lên.
Quý Nhiên ngẩng đầu lên.
Cô ta cũng đã thu hồi toàn bộ sự ghen tuông trong đáy mắt, cô ta nhẹ giọng nói: "Được rồi, hôm qua khi quay phim, trong lúc nhà thiết kế Bạch đang ghi hình, đã có chuyện gì xảy ra, nhà thiết kế Bạch không nói cho anh biết sao?"
Nghe xong, đôi lông mày của Mặc Tu Nhân lại càng nhíu chặt hơn.
Hôm qua Bạch Cẩm Sương đã xảy ra chuyện sao?
Nhưng cô lại không hề nói gì với anh.
Thực ra anh cũng có thể hiểu được.
Hôm qua bọn họ đã cãi nhau thành như vậy thì với tính cách của Bạch Cầm Sương, cô mà nói cho anh mới là chuyện lạ.
Anh nhìn Quý Nhiên, trầm giọng nói: "Có chuyện gì vậy? Nói đi."
Mặc Tu Nhân đúng là đã vô cùng tức giận vì chuyện Bạch Cẩm Sương vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng và hờ hững với anh.
Thế nhưng, điều mà anh để ý hơn chính là chuyện Bạch Cẩm Sương thích người đàn anh kia.
Ngay cả khi anh đã nói với chính bản thân mình đến cả triệu lần rằng anh không cần phải quan tâm chuyện này.
Nhưng, trái tim anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu và không thoải mái, một chút cũng không thấy giảm.
Chỉ có điều, cho dù là như vậy, anh cũng tuyệt đối không thể để cho người ta ở bên ngoài bắt nạt vợ của mình được.
| Quý Nhiên nhìn Mặc Tu Nhân một cách cẩn thận.
Quả nhiên, cô ta đã đoán đúng rồi.
Bạch Cẩm Sương vẫn luôn tự cho là mình sống rất thanh cao, thực sự đã không nói chuyện hôm qua với Mặc Tụ Nhân,
Cô ta mở miệng nói: "Đúng vậy, trong bữa cơm trưa ngày hôm qua, có người đã ném nước vào bản thiết kế của nhà thiết kế Bạch, làm hỏng bản thảo thiết kế của cô ấy.
Nhưng mà, khi đó nhà thiết kế Bạch lại đang trong quá trình ghi âm, cho nên cô ấy cũng không lên tiếng.
Cho nên buổi chiều cô ấy đã phải chịu đựng ủy khuất này mà vẽ lại một bản thảo thiết kế mới.
Hơn nữa, lúc đó còn rất vội".
Quý Nhiên dừng lại một chút để liếc trộm vẻ mặt đang vô cùng u ám của Mặc Tu Nhân.
Cô ta nhéo nhéo tay mình mấy cái.
Quả nhiên, Mặc Tu Nhân rất để ý đến việc Bạch Cẩm Sương phải chịu ủy khuất.
Cô tiếp tục: "Mặc dù, đến cuối cùng, nhà thiết kế Bạch cũng không nói những chuyện về bản thảo thiết kế ra ngoài.
Nhưng cô ấy đã phải chịu đựng một ủy khuất lớn như vậy, mà lại không biết ai đang giở trò sau lưng.
Chủ đề mà chương trình này sẽ tiếp theo thảo luận chính là đánh giá các đồ trang sức.
Em sợ rằng sau này sẽ có người nào đó muốn đối phó với nhà thiết kế Bạch.
Hơn nữa, em cũng biết, với tính cách của nhà thiết kế Bạch, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không nói cho anh biết.
Nhưng em và cô ấy là đối tác, vì vậy em không muốn nhìn thấy cô ấy phải chịu ủy khuất lớn đến như vậy.
Ngoài ra, em cũng không muốn nhóm của mình phải ở trong tình thế bất lợi."
Con ngươi Mặc Tu Nhân híp lại, anh đưa khuôn mặt lạnh nhạt nhìn Quý Nhiên: "Chuyện này tôi biết rồi.
Nói đi, cô nói cho tôi biết những chuyện này là vì cái gì?"
Quý Nhiên vội vàng lắc đầu: "Em không muốn cái gì cả.
Em chỉ hy vọng mình và nhà thiết kế Bạch có thể bình yên mà tham gia chương trình này mà thôi.”
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân chợt trầm xuống: "Được rồi, cô đi ra ngoài đi.
Tôi sẽ bảo Triệu Văn Dương sắp xếp cho cô một cơ hội mới”
Quý Nhiên vẫn cứ như vậy mà đứng im tại chỗ và cắn môi, vẻ mặt lúc này của cô ta như đang muốn nói mình thực sự không phải vì cơ hội mà đến đây vậy.
Mặc Tu Nhân trầm giọng: "Còn không đi sao? Cô là đang chế một cơ hội là không đủ sao?”
Quý Nhiên vội vàng liên tục lắc đầu rồi nhanh chóng giải thích: "Không phải như vậy.
Tổng giám đốc Mặc!".
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn thoáng qua Quý Nhiên một cái rồi, nhíu nhíu mày.
Cũng không biết anh chợt nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: "Sau này nếu còn có chuyện liên quan đến Bạch Cẩm Sương, cô cũng có thể nói cho tôi biết, ta sẽ sắp xếp cho cô một chỗ tốt."
Quý Nhiên mím môi, cố gắng che giấu mấy tâm tư nhỏ bé của mình đi.
Cuối cùng, cô ta cũng không dám tiếp tục thăm dò giới hạn của Mặc Tu Nhân nữa: "Cám ơn Tổng giám đốc Mặc”