Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 330: Đứng Bằng Một Chân





Tăng Vỹ trào phúng nhìn Tề Bạch Mai, ánh mắt liếc về Bach Cẩm Sương đang đứng phía sau cô: "Chậc chậc chậc, đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nhìn lại xem, hiện giờ cô đang lăn lộn chung một chỗ với loại người như nào, khó trách cô trở nên đanh đá, chua ngoa hơn so với lúc trước, thì ra là có đứa bạn đáo để dữ dằn, tiếng xấu lan xa như này, chẳng trách được, là tôi thất lễ rồi!".

Lúc nãy, Tăng Vỹ đến trước, nhưng cũng chỉ chơi đùa ở đây, nên vẫn không hề hay biết sự việc liên quan đến Bạch Cẩm Sương ở trên mạng internet đã hoàn toàn đảo ngược lại.

Gà ta vẫn đang muốn đâm vào chỗ đau của Bạch Cẩm Sương, còn muốn hung hăng đả kích Tề Bạch Mai.

Tề Bạch Mai lập tức trợn tròn con mắt, phẫn nộ nhìn Tăng Vỹ.

Nếu Tăng Vỹ mắng cô ta thì Tề Bạch Mai còn có thể chấp nhận.

Nhưng mà Bạch Cẩm Sương vừa bị bình luận trên mạng công kích, mắng chửi, tâm trạng đang cực kỳ khó chịu, buồn bã, lại còn bị Tăng Vỹ ngoài thì giễu cợt, trong thì mỉa mai như vậy, Tề Bạch Mai làm sao có thể nhẫn nhịn cho được.


Nàng dứt khoát tụng một cú đá, đá ngay vào chỗ đầu gối của Tăng Vỹ: "Cút mẹ anh đi chứ thất lễ, Tăng Vỹ, cái đồ miệng chó không mọc được ngà voi!"
Chân Tăng Vỹ bị đã thấy đau buốt, gã ta lập tức có cái chân đau lên, đứng bằng một chân, tức giận đến nổ phổi chỉ vào Tề Bạch Mai chửi ầm lên: "Tề Bạch Mai, mẹ kiếp, có đúng là con đàn bà chanh chua, đanh đá, cô còn chưa lấy chồng đầu, lời nói thô tục như thế mà cũng nói ra được, lúc trước, tôi thật có mắt như mù mái đính hôn với cô, cô xem lại cô đi, bây giờ cô còn giống như con gái à? Loại phụ nữ như cô sẽ không có thằng đàn ông nào muốn lấy đâu!".

Tề Bạch Mai không sợ, trừng mắt nhìn gã ta, giống như người vừa bị mắng không phải là cô ta vậy: "Tôi có phải là con gái hay không cũng không liên quan gì đến anh, nhưng mà mắt anh đúng là bị mù rồi nên mới coi trọng cái ả trà xanh giả đổi kia, tôi chúc anh cả đời này phải đội cái nón xanh ở trên đầu!"
Tăng Vỹ bị cô mắng đến ngậm miệng không trả lời được, mấy tên công tử theo ở phía sau cười chế giễu, càng làm cho Tăng Vỹ mất hết thể diện, không chịu đựng được.

Gà ta nhìn chằm chằm Tề Mặc một cách thâm độc, ánh mắt lướt qua mặt Bạch Cẩm Sương ở đằng sau, trong mắt lóe lên một tia u ám.

Tề Bạch Mai bỗng lên cơn như con chó điên muốn mắng người đến chết mới thôi, đó là do vừa nãy gã ta đã mắng chửi Bạch Cẩm Sương.

Đã như vậy thì gã ta phải ăn miếng trả miếng, dù sao hiện giờ Bạch Cẩm Sương này chính là một cái mục tiêu sống! Trong giây lát Tăng Vỹ đã bình tĩnh lại, kéo lý trí trở về một chút, khóe miệng gà ta lộ ra nụ cười vặn vẹo, âm hiểm: "Tề Bạch Mai, trước khi cô nói tôi thì hãy soi gương nhìn lại bản thân xem
mình là thứ gì, Tăng Vỹ tôi có là người không ra gì thì cũng sẽ không cùng hạng người tự cao tự đại, luôn cho mình là đúng, nói năng thô tục, vô lễ qua lại một chỗ!".

Tề Bạch Mai tức tới nỗi thiếu chút nữa xông lên trước đánh Tăng Vỹ lẫn nữa nhưng lại bị Bạch Cẩm Sương vẻ mặt tối tăm kéo lại.

Bạch Cẩm Sương vẻ mặt u ám nhìn Tăng Vỹ, im lặng không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tề Bạch Mai tức giận muốn bốc khói lên đỉnh đầu: "Anh đang mắng ai tự cho là đúng, ăn nói vô lễ đó hả? Tăng Vỹ!".

Lúc này, một người phục vụ đi tới, kinh ngạc nhìn bọn họ.

Tăng Vỹ nhìn thấy Tề Bạch Mai giận thành như vậy, tâm trạng cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không để ý đến người phục vụ đang đứng hóng chuyện ở bên cạnh, nói thẳng: "Tôi nói ai thì trong lòng cô không tự biết rõ sao, Tề Bạch Mai? Đừng nói là cô không biết cái người đang đứng bên cạnh cô, cô Bạch đây, đã nổi như cồn ở trên chương trình ngày hôm qua rồi, cô ta giống như là chó điên, mắng chửi cái người tên Quý Nhiên kia không ngẩng mặt lên được, cô không xem cư dân trên mạng đang điên cuồng chửi rủa, công kích cô ta như nào à, còn dám đi cùng với cô ta, coi chừng đi ra ngoài bị người khác ném trứng gà thổi vào người!"
Gã ta vừa nói xong những lời này thì những tên phía sau cũng cười phá lên, biểu hiện cực kỳ trào phúng, xem thường.

Tề Bạch Mai suýt chút nữa nổi khùng lên, tránh thoát khỏi Bạch Cẩm Sương liền muốn xông lên.


Bạch Cẩm Sương tay mắt lanh lẹ kéo một cánh tay của cô, rồi ra hiệu Lâm Kim Thư: "Kéo cậu ấy vào trong đi!".

Lâm Kim Thư cũng vội vàng giữ một cánh tay khác của Tề Bạch Mai.

Lửa giận trong mắt Tề Bạch Mai như muốn phu ra ngoài, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tăng Vỹ, vẻ mặt đó giống như là muốn đem gà ta xé nát ra.

Sự việc ở trên mạng internet sự tình đã gây ra ảnh hưởng lớn đối với Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương mím chặt môi, không muốn phản ứng với loại cặn bã như Tăng Vỹ này, lôi kéo Tề Bạch Mai nhanh chóng đi vào phòng bao..

Kết quả, Tăng Vỹ ngay lập tức lên tiếng: "Ai u, đây là sợ rồi phải không, Bạch Cẩm Sương, không nghĩ tới sẽ có một ngày cô cũng có kết cục như vậy, ngày đó, cô đánh tôi ở phòng cà phê thực là uy phong cực kỳ đấy!"
Bạch Cẩm Sương kìm nén, nhíu mày lại, hung ác nhìn Tăng Vỹ: "Tăng Vỹ, tôi không muốn gây chuyện, khuyên anh hãy biết tự trọng, rảnh rỗi không có việc gì cũng đừng đi gây chuyện với người khác để tránh bị coi thường!"
Tăng Vỹ nghe nói như thế, sắc mặt đỏ lên: "Bạch Cẩm Sương, con mẹ nó cô nói cái gì đó? Bây giờ, cô chính là đối tượng bị toàn bộ người trên mạng trào phúng, chế giễu, lại còn có mặt mũi nói tôi rảnh rỗi gây chuyện à, cô..."
Ngay khi Tăng Vỹ đang nói, một giọng nói yếu ớt vang lên, cắt ngang lời nói của gã ta: "Cô chính là Bạch Cẩm Sương?"
Âm thanh này tuy nhỏ nhưng tất cả mọi người đều chú ý tới, cùng lúc nhìn xem.

Lúc này, người phục vụ ban nãy đứng hóng chuyện ở đây mang vẻ mặt sùng bái nhìn Bạch Cẩm Sương: "Thì ra cô chính là Bạch Cẩm Sương!"
Đối với giọng điệu của cô ta trước thì hiếu kỳ, kinh ngạc, sau lại cực kỳ kinh hỷ, thái độ của mọi người đều có chút mơ hồ, không hiểu được.

Theo lý mà nói, bây giờ, mọi người nhìn thấy Bạch Cẩm Sương mà không vứt đồ ăn thừa lên mặt cô là đã nể tình lắm rồi, làm sao còn có người vui vẻ tiến lên nói chuyện đây!
Người phục vụ không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt Bạch Cẩm Sương.

Lâm Kim Thư theo bản năng tiến lên một bước, muốn ngăn cản đối phương.

Nhưng đối phương chỉ cười nói: "Bạch Cẩm Sương, tôi rất thích thiết kế của cô, cái người Qúy Nhiên kia không có chuyện gì liền bới móc tìm việc, tỏ vẻ hiểu biết, làm hại cô bị gián đoạn suy nghĩ nên thiết kế mới chậm hơn người khác nhiều, lúc đầu, những kẻ ngu si ở trên mạng còn dám chửi rủa cô, nhưng bây giờ, trên mạng internet đã đăng một video hoàn chỉnh, mọi người đều khen ngợi cô.


Cô thực sự rất tài giỏi đấy!"
Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, có kinh ngạc nhìn người phục vụ: "Cô nói cái gì?"
Đối phương nhìn dáng vẻ của Cẩm Sương giống như là vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở trên mạng internet vậy, âm thanh có chút kích động: "Tổ tiết mục đã đăng lên một video hoàn chỉnh để đính chính cho cô, nên hiện giờ, hướng gió của dư luận đều đảo ngược lại, mọi người không chỉ nói xin lỗi với cô mà còn cực kỳ sùng bái cô nữa!"
Bạch Cẩm Sương có chút ngốc, biểu hiện ngơ ngác mà nói: "Có thật không?"
Đối phương gật đầu liên tục: "Không tin thì cô xem top tìm kiếm trên điện thoại đi! Tôi cũng không cần thiết phải nói dối mọi người chuyện tình như này đâu!"
Tề Bạch Mai phản ứng lại, vội vã vỗ đầu mình một cái: "Đúng rồi, điện thoại di động, tôi đi lấy điện thoại ngay bây giờ!".

Nói xong, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn cái mặt hàng Tăng Vỹ này, nhanh chóng đi vào phòng bao tìm điện thoại di động.

Đám người Tăng Vỹ cũng đã mở di động tìm xem top tìm kiếm này.

Không biết người nào đầu tiên đã nhanh chóng hô lên: "Bà mẹ nó, dư luận trên mạng internet đã hoàn toàn đảo ngược rồi!"
Tăng Vỹ cũng nhìn thấy bình luận trên mạng internet, sắc mặt của gã ta đỏ lên ngay lập tức, giống như là trước mặt mọi người bị đánh một cái tát vang dội, đau rát.

Gã ta cuống quít cất di động đi, nghĩ muốn nhanh chóng rời đi.

Kết quả, lúc Tề Bạch Mai cầm lấy điện thoại di động ra đi ra, nhìn thấy Tăng Vỹ đang muốn chạy trối chết, cô ta không cần nhìn di động, cũng có thể tin chắc chuyện này là sự thật rồi.

Cô ta trào phúng cong môi, lên nhìn chằm chằm bóng lưng của Tăng Vỹ: "Ai u, không biết vừa này là tên nào ở đây nói hươu nói vượn, hiện tại bị vả mặt rồi phải nhanh chân chuồn đi mất dạng, thử hỏi mặt mũi để ở đâu? Không phải là để quên ở nhà, không mang đến đây đúng không!"
Bước chân Tăng Vỹ lảo đảo một chút, sắc mặt tái xanh xoay người nhìn Tề Bạch Mai: "Cô nói bậy cái gì đây? Ai chuồn, tôi chỉ là định rời khỏi đây thôi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.