Mặc Tu Nhân ngoài cười nhưng trong không cười liếc anh ta một cái: “Không sao, vì nói gì thì anh cũng là anh họ của Cẩm Sương mà!”
Vụ Kiện Định nghe vậy thì ngay lập tức phá lên cười: “Cậu Mặc, cậu đối với Cẩm Sương thật sự là tốt ghê luôn!”
Có lẽ là vì chuyện Cẩm Sương dùng tiền hỗ trợ anh ta khởi nghiệp đã đủ khiến cho Vu Kiên Định hưng phấn!
Mặc Tu Nhân nhếch môi, cũng không muốn ở lại thêm chút nào nữa bèn để một tấm thẻ lên bàn trà rồi nói: “Trong thẻ này có ba lăm tỷ.
Số tiền này đối với người mới khởi nghiệp mà nói thì cũng đủ rồi.
Này là tôi biểu không cho Vu Kiên Định, còn như lãi suất lợi nhuận các kiểu sau này toàn bộ sẽ không liên quan gì tới tôi.
Có điều tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ”
Ánh mắt Tôn Vân Phi thì hau háu nhìn vào tấm thẻ kia...!chỉ cần có thể lấy tiền của Mặc Tu Nhân một lần, vậy nhất định sẽ có thể lấy thêm lần thứ hai, lần thứ ba, cho nên mấy câu xã giao kiểu này của anh, bà ta vốn chẳng hề để bụng.
Bây giờ Tôn Vân Phi giống như có thể nhìn thấy vô số tiền mặt đang phấp phới bay về phía mình vậy!
Mặc Tu Nhân nói: "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chính là hy vọng bà Vu đây xin lỗi vợ tôi!”
Anh vừa dứt lời, những người có mặt đều ngớ người.
Ngớ người không phải vì chuyện "xin lỗi”, mà là vì mọi người nhất thời không tiêu hóa được hai chữ “bà Vu”!
Vụ Kiện Định là người đầu tiên phản ứng lại, liền đẩy Tôn Vân Phi một cái: “Mẹ, bà Vu không phải là nói mẹ sao? Mẹ lại làm cái gì Cẩm Sương nữa vậy?”.
đam mỹ hài
Vụ Kiện Định nhíu mày.
Anh ta đại khái cũng đoán được ý của Mặc Tu Nhân khi làm như vậy, nhưng đối với một chỗ dựa lớn như Mặc Tụ Nhân, hiển nhiên anh ta cũng chẳng muốn đắc tội chút nào!
Vu Kiên Định rũ mắt, cũng không phản bác lại.
Hành vi hôm nay của Tôn Vân Phi đối với Bạch Cẩm Sương tuy anh ta cũng rất tức giận, nhưng nếu kêu Tôn Vân Phi đi xin lỗi, sợ là bà ta dẫu có lật nhà cũng sẽ không đi xin lỗi đâu!
Vẻ mặt Tôn Vân Phi liền khó coi: “Tôi...!tôi cũng đâu có làm gì cô ta đâu! Tuy tôi có hắt nước vào cô ta thật, nhưng cô ta cũng tạt cà phê vào tối mà!”
Mặc Tu Nhân nghe vậy đồng tử trong nháy mắt liền lạnh xuống, sau đó mặt không cảm xúc nhìn Vu Kiên Định.
Vu Kiên Định lập tức kéo tay Tôn Vân Phi: “Mẹ, sao mà mẹ lại làm chuyện như vậy được chứ? Đã làm sai rồi thì phải nhận.
Nói gì thì Cầm Sương cũng là hàng con cháu, mẹ nên yêu mến cô ấy mới phải chứ.
Tối nay mẹ đi xin lỗi Cẩm Sương với con đi, giờ thì mẹ đừng nói gì nữa, mẹ nhé?”
Tôn Vân Phi không trả lời, Mặc Tu Nhân liền thong thả nói: “Người tạt nước Cẩm Sương là bà, còn người tạt cà phê bà là Sở Tuấn Thịnh, CEO của công ty trang sức Thanh Sương.
Bà Vu, bà có hiểu đạo lý oan có đầu nợ có chủ này không vậy?”
Vu Kiên Định có nằm mơ cũng không ngờ là mẹ mình lại còn đắc tội cả CEO của công ty trang sức Thanh Sương.
Anh ta liền sống chết đẩy Tôn Vân Phi, tới nước này thì mẹ con họ càng cần chỗ dựa vững chắc là Mặc Tu Nhân hơn bao giờ hết.
Sắc mặt Tôn Vân Phi thay đổi liên tục.
Cuối cùng, bà ta nhìn thoáng qua tấm thẻ trên bàn trà, nhìn số tiền trên đó, mới miễn cưỡng bằng lòng, liền nói với Mặc Tu Nhân: “Được rồi, tối nay tôi sẽ đi xin lỗi Cẩm Sương.
Sau khi cậu Mặc về nhà thì gửi địa chỉ cho tôi là được!”
Mặc Tu Nhân đứng lên, cài lại nút trên cùng của áo vest, đáp: “Được rồi!”
Cùng lúc đó, ở phòng làm việc của tổng biên tập Phiên Phương Thùy thuộc Ban biên tập Đô Thị Mới.
Phiên Phương Thùy mỉm cười nhìn Tống Chỉ Nam ngồi trước mặt: “Hôm nay chúng tôi bằng kiến thức chuyên nghiệp ở đây phỏng vấn, tiếp theo đây chúng tôi muốn hỏi cô Tống vài vấn đề cá nhân, không biết cô Tống có thể trả lời được không?”
Tổng Chỉ Nam gật đầu: “Nếu đã đồng ý lời mời của tổng biên tập Phiên Phương Thùy, tôi dĩ nhiên sẽ không từ chối!”
Phiên Phương Thùy cười nói: "Tất cả mọi người đều nói thời gian trước cô đạo tác phẩm của một nhà thiết kế mới, cuối cùng bị vạch trần, rồi bị các nhân vật có tiếng nói trong ngành trang sức hợp sức tẩy chay.
Xin hỏi có chuyện này hay không?”
Phiên Phương Thùy khi hỏi thì hiển nhiên là đã biết cả thảy nguyên nhân hậu quả của chuyện này, biết nhà thiết kế mới này là ai cũng biết cả người mở đầu khởi xướng cuộc tẩy chay rốt cuộc là ai.
Nhưng cô ta lại khôn khéo chỉ nhắc tới mỗi tên của Tổng Chí Nam.
Tống Chỉ Nam đổi sắc mặt, như là có chút buồn bã: “Hoàn toàn chính xác là có chuyện này.
Nhưng có một số việc cũng không phải như mọi người thấy.
Mà cái nghề này thực chất chính là, người cũ nhường đường cho người mới, người mới lại đạp lên vai người cũ.
Mà khi đứng càng cao, chuyện ai đúng, ai sai..” Nói tới đây Tổng Chỉ Nam lại nở nụ cười tự giễu: “Toàn dựa vào cách mà mọi người trên thế giới ảo nhìn nhận!”
Câu trả lời kiểu nửa nạc nửa mỡ của Tổng Chỉ Nam tạo cảm giác, giống như là người mới có chỗ dựa vì muốn nổi danh nên mới đạp lên vai cô ta mà trèo lên, khiến cho cô ta phải gánh tiếng như là đạo tác phẩm người khác.
Phiên Phương Thùy là một người thông minh, cô ta biết có một số việc chỉ cần có đề tài là được rồi, chứ không cần thiết phải làm quá rõ, mà lời nói nửa nạc nửa mỡ kiểu này phỏng chừng càng khiến cho dân online tranh luận và suy đoán.
Cô ta bèn mỉm cười, hỏi tiếp: “Vậy về phương diện tình cảm thì sao? Cô Tống mấy năm nay trong ngành trang sức luôn là đánh đầu thắng đó, nhưng lại chưa từng nghe nói cô có scandal tình cảm nào.
Vậy không biết cô Tống có phải thật sự chưa từng yêu đương qua không?”
Tổng Chỉ Nam cũng cười cười: "Sao mà như vậy được! Tôi cũng hai mươi mấy tuổi rồi, há có thể chưa từng yêu đương qua?”
Phiên Phương Thùy nhếch môi: “Vậy có thể chia sẻ với chúng tôi chuyện tình cảm từng trải của cô được không?”
Tống Chỉ Nam liếc Phiên Phương Thùy một cái rồi đáp: “Tôi từng có một đoạn tình cảm, anh ấy là mối tình đầu của tôi, tôi rất thích anh ấy!”
Ánh mắt Phiên Phương Thùy lóe lên: “Cô Tống có thể nói cụ thể một chút được hay không? Ví dụ như công việc của anh ta là gì, hai người chia tay là lúc nào, lại vì sao phải chia tay?”
Phải biết là độc giả thích xem mấy chuyện bát quái kiểu này lắm, nhất là mấy người có tiếng tăm.
Mà Tống Chí Nam hôm nay trái lại là giống như muốn mặc kệ tất cả.
Cô ta trả lời: “Anh ấy là CEO của công ty trang sức, chúng tôi chia tay được nửa năm rồi.
Còn về nguyên nhân chia tay thì rất đơn giản, chính là có kẻ thứ ba chen vào!”
Phiên Phương Thùy bất ngờ: “Wow, cô Tống ưu tú như vậy mà cũng bị người khác cướp mất bạn trai sao?
Tổng Chỉ Nam mỉm cười: “Hoa nhà làm sao có mùi hương như hoa dại.
Ở cái xã hội bây giờ, tiểu tam chen ngang nhiều lắm, hơn nữa sau khi chen ngang rồi còn muốn dồn hết tâm sức đi chèn ép chính thất.
Chuyện như vậy mọi người cũng đều phải chưa từng gặp qua!”
Mấy câu này của Tống Chỉ Nam cũng là có chút ném đá giấu tay, để người ta không kiếm được chạy đi suy đoán thân phận bạn trai này của cô ta, nhất là câu cuối cùng "dồn hết tâm sức đi chèn ép”, khiến cho Liên Phương Thùy tin tưởng, tạp chí kỳ này sau khi phát hành, mọi người nhất định sẽ đưa ra đủ loại phỏng đoán.
Thể là cô ta mỉm cười đứng dậy bắt tay với Tổng Chỉ Nam: “Cảm ơn cô Tổng đã đồng ý đến với buổi phỏng vấn của chúng tôi, thực sự cảm ơn cô rất nhiều”.
Tổng Chỉ Nam cũng nhếch môi khẽ cười: “Không cần khách khí!”
Mục đích của cô ta không phải chỉ có xoay chuyển chủ đề, mà cô ta còn muốn chèn ép cả hai phương diện sự nghiệp và tình yêu của Bạch Cẩm Sương, triệt để khiến cô ngã nhoài không thể gượng dậy nổi.
Buổi tối, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tụ Nhân vừa ăn cơm xong thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Bạch Cầm Sương nhíu mày: “Trễ như vậy rồi, là ai đến vậy nhỉ?”
Mặc Tu Nhân lại nhếch môi: “Đợi đi vào thì biết thôi!”
Quản gia liền bước ra mở cửa.
Mà tới khi Bạch Cấm Sương nhìn thấy hai người bước vào thì vẻ mặt liền có hơi thay đổi.
Mặc Tu Nhân Đèn vươn tay nắm lấy tay cô, khẽ nói: “Đừng sợ!”
Bạch Cẩm Sương tưởng đâu Tôn Vân Phi và Vu Kiên Định tới nhà vì muốn kiếm chuyện, cả người cô liền căng cứng, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn đấu tranh với người khác!
Mặc Tu Nhân nắm lấy lòng bàn tay cô: “Em đừng căng thẳng, họ tới là để xin lỗi đấy!”
Bạch Cẩm Sương nghe vậy thì chưng hửng cả người.
Cô hết ngạc nhiên nhìn về phía khuôn mặt tươi cười của Mặc Tu Nhân xong lại nhìn về phía Vu Kiên Định và Tôn Vân Phi.
Ngay lập tức, Tôn Vân Phi mang vẻ mặt áy náy đi tới, nói với cô: “Cẩm Sương, hôm nay là mợ sai, mợ không nên tạt nước con.
Con tha thứ cho mợ có được hay không? Mợ là tại vì nhất thời không kiềm chế được cảm xúc mới làm ra chuyện không lý trí như vậy!”.
Mặc Tu Nhân nghe bà ta nói vậy thì không kiềm được cười nhạt một tiếng, hay cho câu “Xúc động nhất thời!”
Giọng nói của anh liền lạnh xuống: “Vậy Cầm Sương có phải cũng có thể xúc động nhất thời hay không đây?”
Tôn Vân Phi còn chưa kịp phản ứng thì tay của Bạch Cẩm Sương đã bị Mặc Tu Nhân kéo đến cầm một chén nước trên bàn trà, tạt thẳng vào mặt Tôn Vân Phi..