Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 504: Bí Mật Hành Động



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Chương 507: Bí mật hành động
Tống Chỉ Nam lạnh lùng nói: “Ngu ngốc, nếu không động thủ ở biệt thử số một Hương Uyển thì chẳng lẽ cứ trơ mắt ra nhìn bụng Bạch Cẩm Sương càng ngày càng lớn, địa vị của cô ta ở nhà họ Tân cũng ngày càng được củng cố hay sao? Gần đây Bạch Cẩm Sương ngay cả cửa cũng không chịu bước ra, tôi hỏi cô, nếu không động thủ ở biệt thự số một Hương Uyển thì cô còn có thể động thủ ở đâu nữa?”
Tống Thúy Kiều không hé răng!
Tâm trạng của Tổng Chỉ Nam dần ổn định hơi một chút, cô ta nói: “Cô đừng lo lắng, cho dù Mặc Tu Nhân thật sự tra được đến trên đầu có thì chú nhỏ của tôi cũng sẽ ra mắt bảo vệ cô, dù sao cô hiện giờ cũng là con gái ruột duy nhất của chú ấy cơ mà!”
Nghe được mấy chữ “con gái ruột duy nhất” từ ra miệng Tống Chỉ Nam, Tống Thúy Kiều cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Tổng Chỉ Nam thật sự rất đáng sợ, hành động bây giờ của cô ta chẳng khác gì bảo hổ lột da, thế nhưng, cô ta lại không còn đường lui nào khác nữa rồi.

Cô ta cầm điện thoại, trầm mặc, giọng điệu của Tổng Chỉ Nam có chút không tốt lắm: “Sao thế? Tôi chỉ đùa với cô vài câu mà cô cũng xem nó là thật à? Lá gan của cô cũng quá nhỏ rồi đấy!”
Dứt lời, giọng điệu cô ta trở nên hòa hoãn hơn: “Đừng lo lắng, hai người làm việc lần này đều xử lý rất sạch sẽ, Mặc Tu Nhân sẽ không điều tra ra được gì đâu!”
Tổng Chí Nam thật sự rất ghét cái tính cách lo trước so sau, hết sợ cái này lại sợ cái kia của Tổng Thúy Kiều.

Thế nhưng, Tống Thúy Kiều hiện giờ lại là quân cờ rất hữu dụng trong tay cô ta, vậy nên cô ta tạm thời chưa muốn vứt bỏ Tổng Thuý Kiều!
Tống Thúy Kiều xong mấy lời của Tổng Chỉ Nam, nghẹn ngào nói: “Tôi biết rồi, bây giờ bọn họ đã vào biệt thự, tôi có thể rời khỏi đây rồi chứ?”
Tổng Chỉ Nam trầm mặc một lát rồi nói: “Cô đi đi, những việc còn lại cô cũng đừng xen vào, cứ thế đi, cho dù Mặc Tụ Nhân có thật sự tra đến được trên người cô, có chú nhỏ tôi ở đó thì cũng sẽ không để cố xảy ra việc gì đâu!”
Tổng Thúy Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhìn thoáng qua biệt thự số một Hương Uyển ở phía xa xa rồi lái xe rời khỏi.


Bạch Cẩm Sương đang xem TV, chỉ chừa lại một chiếc đèn bàn.

Vừa định nhắn tin cho Mặc Tu Nhân thì đột nhiên cô nghe được một tiếng động nhỏ phát ra từ chỗ cửa sổ sát đất.

Cô khẽ nhíu mày, ở phía bên kia có một cánh cửa trượt bằng kính cường lực, phía bên ngoài là bể bơi, lúc tối, chính tay cô đã khóa nó lại rồi!
Bạch Cẩm Sương cau mày, sắc mặt nghiêm trọng nhìn về phía bên kia.

Đột nhiên, cánh cửa kia bị đẩy ra.

Dây thần kinh của Bạch Cẩm Sương trong nháy mắt trở nên căng chặt, cô vô thức cầm lấy con dao nhỏ nằm trên bàn trà, nghiêng người trên ghế sô pha, trộm nhìn về phía cuối hành lang, một bóng đen đang đi đến.

Trái tim Bạch Cẩm Sương như thể sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Nếu là trước đây thì chưa chắc cô không thể đánh bại đối phương, nhưng bây giờ cô lại có chút lo lắng, trước tiên cô cần phải bảo vệ đứa con trong bụng mình đã.

Bạch Cẩm Sương híp mắt, giả vờ ngủ.

Cô thấy bóng người kia chậm rãi đến gần sô pha.

Đợi đến khi người kia lao tới, Bạch Cẩm Sương đột nhiên né ra, người kia trực tiếp vồ vào khoảng không.

Bạch Cẩm Sương giấu con dao gọt hoa trong tay áo, khuôn mặt trầm xuống, nhìn đối phương: “Ai phải anh đến đây?”
Người đàn ông kia đeo mặt nạ, đồng tử hơi co lại, anh ta không ngờ được rằng Bạch Cẩm Sương thế mà vẫn còn chưa ngủ, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm: “Tôi đã khinh thường có rồi!”
Nói xong, anh ta lập tức xông về phía Bạch Cẩm Sương, người bên trên đã dặn dò rằng nếu không thể phá hủy đứa con trong bụng của người phụ nữ này thì cứ trực tiếp giết cô ta đi là xong.

Nghĩ vậy, đối phương lại càng xuống tay tàn nhẫn hơn.

Bạch Cẩm Sương không quan tâm lắm, trực tiếp động thủ với anh ta.

Bởi vì bây giờ cô có điều cố kỵ nên chẳng mấy chốc đã có xu hướng rơi vào thể hạ phong!
Người nọ tựa hồ cũng không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương lại có thể bất phân thắng bại với anh ta, cứ mãi như vậy cũng không phải là cách!
Chiêu thức của anh ta càng ác liệt hơn.

Bạch Cẩm Sương biển sắc, nếu cứ thế này, cô thua là cái chắc.


Bạch Cẩm Sương làm bộ như bị đối phương đã đến cánh tay, cô đau đến khom lưng, thừa dịp đối phương nâng khuỷu tay lên, muốn đánh vào lưng mình thì cô đột nhiên lấy dao gọt hoa quả trong tay áo ra, đâm thẳng vào người anh ta.

Sau đó, cô rút mạnh ra.

Trong tích tắc, máu tuôn ra.

Người nọ đau đến rên rỉ, lùi hai bước, gian nan che lại miệng vết thương, nhìn Bạch Cẩm Sương với vẻ khó tin.

Khi Bạch Cẩm Sương định ra tay khống chế đối phương thì đột nhiên cô nghe được tiếng kêu của Tiểu Bạch.

Bạch Cẩm Sương xoay người lại thì phát hiện ra một người khác đang lén lún chuẩn bị đánh úp từ sau lưng cô, chỉ cần tiến theo hai bước nữa thì cô đã nằm trong tầm tấn công của anh ta rồi.

Người nọ tựa hồ cũng không ngờ được rằng Tiểu Bạch sẽ đột nhiên xuất hiện.

Tiểu Bạch trực tiếp dùng vuốt cào vào chân người đàn ông kia.

Cơn đau ập đến, anh ta thẳng chân đá bay Tiểu Bạch.

Cơ thể Tiểu Bạch nên mạnh vào tường, kêu lên một tiếng rồi nằm yên bất động trên sàn.

Hốc mắt Bấm Cẩm Sương tức khắc ửng đỏ.

Cô tức giận trợn mắt nhìn anh ta, lui về sau hai bước, ba người đứng tạo thành một hình tam giác.

Làm vậy, cô cũng có thể đề phòng bị người khác đánh lén từ sau lưng.

Tuy Bạch Cẩm Sương rất lo lắng cho Tiểu Bạch nhưng cô lại không làm phân tâm nhìn nó.

Củ đá mà Tiểu Bạch phải chịu khi nãy thật sự quá nặng!
Tên đàn ông thứ hai xuất hiện cũng mang mặt nạ, rõ ràng là cùng một bọn với tên bị thương kia, hơn nữa, anh ta hẳn là cũng tiến vào từ cửa trượt ở bể bơi dưới tầng 1.

Ban nãy Bạch Cẩm Sương mãi đánh với tên bị thương kia mới không phát hiện ra anh ta đang bước lại gần cô.

Tên đàn ông kia chỉ lộ ra một đôi mắt nhưng trong ánh mắt anh ta lại hiện rõ sự tức giận.

Anh ta vốn dĩ đã sắp đến gần Bạch Cẩm Sương, một cú đánh là có thể đánh gục cô, kết quả lại bị một con mèo chết tiệt kia phá hoại!

Anh ta nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, đột nhiên rút ra một ống thép lớn bằng cánh tay, xông đến chỗ Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương thấy tình huống không ổn, chạy nhanh về phía cửa.

Bây giờ cô chỉ có thể gọi bảo vệ tiến vào, mau chóng kiểm soát trường hợp, vì Tiểu Bạch tranh thủ một chút thời gian.

Đối phương không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương vừa quay đầu liền bỏ chạy, anh ta đuổi theo sát cô.

Bạch Cẩm Sương chạy đến cửa, chưa kịp mở thì cánh cửa đã bị mở toang ra.

Mặc Tu Nhân nhấc chân bước vào.

Người đàn ông kia thấy thế lập tức xông về phía của Bạch Cẩm Sương.

Mặc Tu Nhân đoạt lấy ống thép, gạt ngã người kia trên mặt đất.

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân, toàn thân cô chạy dọc cảm giác vô lực.

Cô ôm chặt cánh tay Mặc Tu Nhân, đỏ mắt nói: “Mặc Tu Nhân, anh, anh mau cứu Tiểu Bạch đi, Tiểu Bạch bị thương rồi!”.


Đêm nay lòng anh vẫn luôn cảm thấy có chút bất an.

Khi diễn ra buổi tiệc, anh không nhịn được ra ngoài gọi điện cho quản gia, hỏi ông ta Bạch Cẩm Sương đang làm gì.

Thế nhưng, quản gia lại trả lời đêm nay nhà ông ta có việc nên đã xin Bach Cẩm Sương nghỉ để trở về nhà rồi!
Lúc ấy trong lòng Mặc Tu Nhân liền sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Anh lái xe về nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một người đàn ông mang mặt nạ cầm ống thép xông thẳng về phía Bạch Cẩm Sương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.