Lưu Chí Kiên biết rằng hôm nay ở nhà hàng lẩu, Tề Bạch Mai đang giận Vân Thành Nam cho nên cô ấy không cho anh ta một chút mặt mũi nào, việc này khiến cho Vân Thành Nam cảm thấy không vui.
Tuy nhiên, Lưu Chí Kiên sẽ không vì điều này mà sinh ra ý nghĩ từ bỏ việc theo đuổi Tề Bạch Mai.
Dù sao thì Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai không hề hẹn hò với nhau, sự theo đuổi của anh ta là quang minh chính đại.
Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ mà anh ta tự an ủi của bản thân, thành thật mà nói, không biết tại sao khi nhìn thấy Vân Thành Nam, anh ta vẫn có chút chột dạ không thể nào giải thích được.
Vào buổi chiều, sau khi Lưu Chí Kiên kiểm tra một vài phòng bệnh xong, anh ta nghe thấy cô y tá nhỏ nói rằng Vân Thành Nam gọi anh ta đến văn phòng làm việc của viện trưởng.
Lưu Chí Kiên ổn định lại tâm lý của mình, sau đó mới đi về phía văn phòng làm việc của viện trưởng.
Anh ta gõ cửa đi vào thì nhìn thấy Vân Thành Nam đang lật một cuốn sách y học.
Anh ta nói: “Viện trưởng Vân, nghe nói anh đã g tìm tôi à?”
Mặc dù anh ta không hiểu quá rõ về tính cách cuẩ Vân Thành Nam cho lắm, nhưng theo phong cách thường ngày của Vân Thành Nam, anh ta chắc cũng không nhỏ nhen đến nỗi làm khó mình đâu nhỉ.
Lưu Chí Kiên đang lo lắng suy nghĩ thì nghe thấy Vân Thành Nam nói: “Cậu đã kết hôn chưa?”
Lưu Chí Kiên có chút sững sờ: “Hả?”
Gương mặt của Vân Thành Nam không chút biểu cảm nói: “Trả lời câu hỏi của tôi!”
Lưu Chí Kiên không biết Vân Thành Nam hỏi như vậy để làm gì, cho nên anh ta lắc đầu nói: “Vẫn chưa ạ!”
Vân Thành Nam lại hỏi: “Vậy thì cậu ở Thành phố Trà Giang, còn có người thân nào khác nữa không?”
Lưu Chí Kiên lại lắc đầu: “Không còn ai nữa cả!”
Vân Thành Nam gật đầu: “Vậy được rồi, tôi biết rồi! Cậu có thể đi ra ngoài được rồi đấy!”
Lưu Chí Kiên có chút khó hiểu, anh ta cau mày lại hỏi: “Viện trưởng Vân, anh hỏi chuyện này để làm gì vậy?”
Vân Thành Nam nói: “Chuyện này cậu không cần hỏi nhiều, đợi thêm một khoảng thời gian nữa rồi cậu sẽ biết thôi!”
Lưu Chí Kiên có chút nghi ngờ: “Vậy được rồi!”
Anh ta xoay người đi ra ngoài, không nhìn thấy Vân Thành Nam cầm bút lên, bình tĩnh đánh một dấu tích trên tờ đơn!
Buổi chiều lúc tan làm.
Lưu Chí Kiên lái xe về phía nhà của Tề Bạch Mai.
Đi được nửa đường, anh ta xuống xe mua một bó hoa hướng dương, thực ra anh ta muốn mua hoa hồng, nhưng sau một hồi loay hoay lựa chọn, cuối cùng anh ta vẫn chọn mua hoa hướng dương.
Ý nghĩa của hoa hồng quá rõ ràng, anh ta biết Tề Bạch Mai nhất định sẽ không chịu nhận đâu!
Nghĩ đến thái độ của Tề Bạch Mai trưa hôm nay, dù sao thì trong lòng của Lưu Chí Kiên vẫn cảm thấy có chút lo lắng không yên.
Bởi vì trong lòng có chút căng thẳng, Lưu Chí Kiên hoàn toàn không nhìn thấy, sau khi anh ta ra khỏi bệnh viện, ngay lập tức có một chiếc xe ô tô chầm chậm chạy theo anh ta.
Đến trước cửa nhà của Tề Bạch Mai, lúc này Lưu Chí Kiên mới gửi một tin nhắn cho Tề Bạch Mai.
Không lâu sau, Tề Bạch Mai bước ra khỏi nhà.
Trong tay của Lưu Chí Kiên đang cầm một đóa hoa, lòng bàn tay ra chút mồ hôi, nhìn thấy Tề Bạch Mai, anh ta có chút căng thẳng mỉm cười nhìn sang “Bạch Mai!”.
Thực ra, lúc trước sau khi Lưu Chí Kiên tan làm cũng đến tìm Tề Bạch Mai, nhưng thường là lấy danh nghĩa một người bạn.
Khi Tề Bạch Mai cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, cô ta đã bắt đầu giữ khoảng cách với anh ta.
Hôm nay nhìn thấy Lưu Chí Kiên gửi tin nhắn cho mình, Tề Bạch Mai nhận ra rằng đã đến lúc tìm một cơ hội để nói rõ với Lưu Chí Kiên rồi.
Tề Bạch Mai tiến đến gần, Lưu Chí Kiên nhanh chóng đưa bó hoa trong tay mình sang: “Bạch Mai, Đây là bó hoa tôi mua trên đường đến đây, tặng cho cô này!”
Ánh mắt của Tề Bạch Mai sáng lên, cũng không từ chối sự tốt bụng của Lưu Chí Kiên, cầm lấy bó hoa, nhìn Lưu Chí Kiên một cái, khẽ hỏi: “Sao anh lại nghĩ đến chuyện tặng hoa cho tôi vậy?”
Lưu Chí Kiên xấu hổ sờ sờ lỗ tại: “Tôi...!Tôi cảm thấy cô rất giống hoa hướng dương, luôn tỏa ra ánh nắng ấm áp, giống như ảnh mặt trời vậy!”
Tề Bạch Mai chua đến ê răng, xem ra hôm nay cho dù như thế nào thì cô ta cũng phải nói rõ, nói chung là cô không được làm chậm trễ chuyện của bác sĩ Lưu nữa.
Nghĩ đến đây, Tề Bạch Mai nói: “Bác sĩ Lưu, tôi mời anh đi ăn tối nhé!”
Lưu Chí Kiên cười ngốc nghếch: “Có thật không?”
Tề Bạch Mai nghĩ đến những lời mà hôm nay nhất định phải nói, trong lòng có chút mềm mại: “Tôi vào trong cất hoa trước đã nhé!”
Lưu Chí Kiên mỉm cười gật đầu.
Thực ra, hôm nay thái độ của Tề Bạch Mai đối với Lưu Chí Kiên có chút ngại ngùng, nhưng biết làm sao được, Lưu Chí Kiên từ đầu đến cuối đều nở nụ cười, cảnh này trong mắt của Vân Thành Nam đang ở cách đó không xa, Tề Bạch Mai chính là đang nói nói cười cười với Lưu Chí Kiên.
Không hiểu tại sao một sự u ám hiện lên trong ánh mắt của Vân Thành Nam.
Đây có phải là “thích” mà Tề Bạch Mai đã nói không? Nếu không có được thì lập tức đẩy lùi về vị trí thứ hai?
“Thích” của cô ấy lại rẻ mạt như vậy sao?
Vân Thành Nam cảm thấy cảm xúc của mình dao động hơi mạnh, anh ta cầm vô lăng tự an ủi mình, chỉ là anh ta đột nhiên bị đối xử như vậy cho nên trong lòng cảm thấy không thoải mái, chỉ vậy mà thôi, anh ta không hề có suy nghĩ gì khác.
Còn đối với Lưu Chí Kiên...!đơn giản chỉ là nhìn thấy chướng mắt mà thôi!
Đợi đến khi Tề Bạch Mai đi ra, Vân Thành Nam đang ngồi trong xe, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi hơn.
Hai người họ...!đây là muốn cùng nhau đi ăn sao?
Khi Tề Bạch Mai nhận lấy hoa của Lưu Chí Kiên, cô ấy là đang chấp nhận anh ta sao?
Trong lòng của Vân Thành Nam như đời sống lấp biển khi nhìn thấy Tề Bạch Mai lên xe của Lưu Chí Kiên, anh ta nhanh chóng lái xe đi theo sau.
Tề Bạch Mai chọn đi ăn cùng Lưu Chí Kiên ở một nhà hàng cách nhà ta cô không xa.
Vân Thành Nam xuống xe, cách lớp cửa kính nhìn thấy phía xa xa hai người họ đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Anh ta thấy bàn bên cạnh không có khách, liền vội vàng bước vào.
Kết quả vừa vào cửa liền thấy ghế trống đã có khách ngồi xuống, Vân Thành Nam cau mày tìm đại một chỗ ngồi xuống, cũng may là hai người họ không phát hiện ra anh ta, nhưng mà vị trí mà Vân Thành Nam đang ngồi hơi xa so với Lưu Chí Kiên và Tề Bạch Mai.
truy cập tamlinh247.
com để ủng hộ team mình nhé.
Anh ta gọi đồ ăn sau đó bình tĩnh ngồi quan sát phía bên kia.
Tề Bạch Mai đang ăn thì đột nhiên nói với Lưu Chí Kiên: “Bác sĩ Lưu, một lát nữa ăn xong tôi có vài chuyện muốn nói với anh!”
Đôi tay đang cầm đũa của Lưu Chí Kiên dừng lại, vẻ mặt có chút cứng ngắc: “Là vậy sao?”
Lúc đầu Lưu Chí Kiên không tự tin lắm về bản thân mình, cộng thêm phản ứng đột nhiên trở nên bất thường của Tề Bạch Mai hôm nay, trong lòng anh ta có một linh cảm rất xấu.
Tề Bạch Mai nhìn thấy Lưu Chí Kiên dường như đã phát hiện ra gì đó, cũng không còn đợi đến lúc ăn xong nữa.
Dù sao thì cô sợ rằng sau khi mình ăn xong cũng không đủ can đảm để nói ra những lời gây tổn thương đến người khác như vậy.
Cô ta nói: “Bác sĩ Lưu, anh thực sự chỉ xem tôi như một người bạn thôi sao?”
Nụ cười của Lưu Chí Kiên có chút cứng nhắc: “Nếu không thì sao?”
Tề Bạch Mai hít một hơi thật sâu nói: “Bác sĩ Lưu, nếu anh chỉ xem tôi như một người bạn, tất nhiên tôi cũng rất vui khi có một người bạn như anh, nhưng nếu...!nếu anh có ý khác, vậy hãy tha thứ cho tôi.
Anh, anh biết rồi đấy...!tôi đã có người mà tôi thích rồi!”
Lưu Chí Kiên cười nhạt: “Cô đang nói đến Viện trưởng Vân sao?”
Tề Bạch Mai rũ mắt xuống, siết chặt đôi đũa trong tay mình, khi cô ấy ngước mắt lên, trên khuôn mặt đã biến thành một nụ cười rất tươi: “Đúng vậy, tôi vẫn thích anh ấy, mặc dù...!anh ấy dường như không có ý gì với tôi cả”
Trưa hôm nay Lưu Chí Kiên đã nhìn thấy thái độ của Vân Thành Nam đối với Tề Bạch Mai, lúc đó anh ta cảm thấy không hay, nhưng trong lòng vẫn tự an ủi mình, dù sao thì Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam cũng không hẹn hò với nhau, sự theo đuổi của anh ta là quang minh chính đại.
Tuy nhiên, lúc này nghe được những lời của Tề Bạch Mai, anh ta chỉ cảm thấy tim mình như bị một thứ gì đó đâm mạnh vào.
Anh ta nhìn Tề Bạch Mai với vẻ mặt đau khổ, giọng nói có chút buồn bã: “Nhưng mà...!dạo gần đây không phải là cô đã không còn đến bệnh viện nữa rồi sao? Tôi còn tưởng rằng...!tưởng rằng cô không còn thích viện trưởng Vân nữa!”
Tề Bạch Mai khẽ mím môi lại: “Không vướng bận và không thích là hai khái niệm khác nhau, tôi sẽ từ bỏ anh ấy nhưng cũng cần phải có thời gian!”
Lưu Chí Kiên đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vậy tôi sẽ đợi cô!”.