Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 544: Cùng Chung Tiếng Nói





Bạch Cẩm Sương thành thật nói: “Anh ấy muốn trước khi em kết hôn đến gặp em một lần, có thể là vì trước đây anh ấy vẫn chăm sóc em giống như anh trai, cho nên bây giờ em kết hôn, anh ấy muốn dùng thân phận ngày trước để nói chuyện với em chăng!” “Ồ, em đã đồng ý rồi à?” Mặc Tu Nhân hỏi.

Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Mặc Tu Nhân, muốn nhìn thật kỹ biểu cảm của anh: “Anh không hy vọng em đồng ý à?"
Mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Không có gì, nếu em muốn gặp...!Thì cứ đi đi, anh tin tưởng em mà!” Nếu như Bạch Cẩm Sương thực sự thích anh trai thì cũng sẽ không chọn mình, anh tin tưởng Bạch Cẩm Sương, cũng tin tưởng vào chính mình.

Chỉ là cứ nghĩ đến chuyện anh trai và Bạch Cẩm Sương gặp riêng thì trong lòng lại thấy khó chịu, thế nhưng, chuyện này vẫn trong tầm kiểm soát
Sau khi Vân Thành Nam đưa Tề Bạch Mai về cũng lập tức lái xe về nhà.

Kết quả là vào đến phòng khách lại thấy mẹ ngồi trên sô pha, mặt không biểu cảm nhìn mình.


Vân Thành Nam giật mình: “Mẹ...!Sao giờ mẹ vẫn còn chưa ngủ?”
Trần Ngọc Mai liếc con trai, đôi mắt sáng rực lên: "Gần đây mẹ có nghe thấy mấy chuyện, muốn tâm sự với con!”
Trần Ngọc Mai là một quý phu nhân điển hình, sau khi bà ta gả đến nhà họ Vân, trong mắt tất cả mọi người, bà ta là người đại diện cho sự nhân hậu, thông minh và tạo nhã.

Thế nhưng Vân Thành Nam biết là không phải như vậy, mẹ anh ta là một người có tính kiểm soát vô cùng cao.

Tuy bố anh ta là tổng giám đốc của bệnh viện Việt Đức thế nhưng nhiều năm nay đều phải sống dưới sự kiểm soát của mẹ, nhưng vì bố yêu mẹ cho nên sẵn lòng để bà ta kiểm soát.

Tuy nhiên, Vân Thành Nam thì lại không muốn như thế.

Nghe lời nói của mẹ, anh không nhịn được mà nhíu mày: “Chuyện gì a?”
Anh ta là một người con hiếu thảo, đến sinh nhật mẹ thì anh ta sẽ đặc biệt đi tìm người làm trang sức tặng bà ta, khi bà ta cần thể diện thì cho dù anh ta không muốn cũng sẽ làm theo lời bà ta.

Thế nhưng tối nay sau khi về nhà, khi nhìn thấy mẹ thì ngay lập tức anh ta đã có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Trần Ngọc Mai vừa mở miệng, sắc mặt Vân Thành Nam đã trầm xuống.

Bà ấy nói: “Thành Nam, mẹ nghe nói con hẹn hò với đứa con gái nhà họ Tề phải không?”
Vân Thành Nam kinh ngạc: “Mẹ nghe ai nói vậy?” “Con nói cho mẹ biết, đúng hay không!” Thái độ của Trần Ngọc Mai vẫn hung hãng như mọi khi.


Vân Thành Nam nhíu mày: “Đúng thì sao, lẽ nào đến người con thích con cũng không có quyền lựa chọn hay sao?”
Trần Ngọc Mai sắc mặt khó coi: “Thành Nam, bây giờ con biết yêu đương rồi nên không thèm nghe lời mẹ nói nữa có đúng không? Mẹ nghe người ta nói con gái nhà họ Tề kia, nhà bọn họ mới chỉ phất lên gần đây, mẹ con bé đó còn không được giáo dục tử tế, gia đình như thế, nói khó nghe thì là gia đình ít học, còn nhà chúng ta là như thế nào, làm sao con có thể tự ý chọn vợ tương lai trong một gia đình như thế này cơ chứ?”
Nghe những lời này xong, Vân Thành Nam thất vọng nhìn Trần Ngọc Mai: “Cho nên là, con muốn chọn vợ cũng phải xem thái độ người nhà sao?”
Trần Ngọc Mai tỏ vẻ đương nhiên: “Lẽ nào không phải sao? Nhà chúng là gia đình gia giáo, là gia đình có truyền thống y học, nếu con còn chưa hiểu thì mẹ sẽ nói rõ ràng cho con nghe, cả chú và bác con có ai không phải là nhân vật lớn trong ngành y đâu, mấy thế hệ nhà chúng ta đều là những người có học! Bệnh viện Việt Đức trong nước lại càng có tiếng! Con chọn một đứa con gái như thế, cô ta có tiếng nói chung với con không? Con không biết đám người thượng lưu kia bàn tán về mẹ con bé đó thế nào đâu, có mẹ như thế thì làm sao mà dạy dỗ con gái tốt được!”
Mặt Vân Thành Nam cuối cùng cũng trở nên lạnh lùng: “Mẹ, mẹ đừng nói cô ấy như thế, con giận thật đấy!”
Sắc mặt Trần Ngọc Mai cũng không khá hơn: “Con xem xem, bây giờ mẹ tùy ý nói cô ta mấy câu thì con đã tức giận với mẹ rồi, sau này thì sao? Mẹ không chấp nhận đứa con gái như thế bước chân vào nhà họ Vân đâu!”
Vân Thành Nam kích động, cố nén tức giận: “Mẹ thôi đi! Là con muốn cưới cô ấy, là con muốn ở bên cạnh cô ấy, liên quan gì đến mẹ cơ chứ, còn nữa, bọn con chỉ mới bắt đầu hẹn hò, mẹ không thể kiềm chế tính ham muốn kiểm soát của mẹ được à?"
Sắc mặt Trần Ngọc Mai ảm đạm: "Mẹ vốn dĩ chỉ là muốn nói chuyện đàng hoàng với con thế nhưng con xem con đi, vì một đứa con gái không ra gì mà ăn nói với mẹ như thế, con cho rằng mẹ muốn kiểm soát con hay sao? Mẹ nghe người ta nói, con vì theo đuổi đứa con gái kia mà thậm chí còn lợi dụng quyền hạn để cử một bác sĩ của bệnh viện về nông thôn hỗ trợ y tế, đây là việc mà một viện trưởng như con nên làm sao? Rốt cuộc cái đứa con gái kia có điểm nào tốt mà khiến con say mê như thế, trước đây mẹ giới thiệu cho con bao nhiêu thiên kim tiểu thư, nếu con có hứng thú như thế thì đã sớm cưới rồi!”.

Ngôn Tình Tổng Tài
Vân Thành Nam không nhịn được nữa: “Vốn dĩ con không thích bọn họ thì tại sao con phải kết hôn với bọn họ cơ chứ? Còn nữa, mẹ đừng cứ luôn miệng gọi là đứa con gái không ra gì có được không, điều này thể hiện rất rõ mẹ là một người thiếu tôn trọng người khác, mẹ không biết à? Còn về chuyện ở bệnh viện, con không thấy có gì sai cả, Lưu Chí Kiên tài năng xuất sắc, thế nhưng gia thế nhà anh ta thì như cách nói danh gia vọng tộc của mẹ thì người không có gia thế như anh ta thì không thể thăng tiến được, lẽ nào không phải con chỉ là muốn tốt cho anh ta sao?”
Trần Ngọc Mai trong lòng tức giận, thất vọng hoàn toàn: “Thành Nam, bây giờ sao con lại trở thành người như thế này, trước đây con đâu có bao giờ dám làm trái ý mẹ như thế, hơn nữa, con còn vì một đứa con gái mà dám nói mẹ thiếu tôn trọng! Con làm mẹ quá đau lòng rồi!”
Vân Thành Nam giơ tay đỡ trán: “Mẹ, con không muốn cãi nhau với mẹ thế nhưng hôm nay mẹ quá đáng lắm rồi, mẹ mau đi nghỉ ngơi sớm đi, con đi trước đây!” “Con đi đâu đấy?” Trần Ngọc Mai vội vàng.

Quả thực tính kiểm soát của bà ta rất mạnh cho nên sau khi Vân Thành Nam trưởng thành thì anh ta lại không ra ngoài ở giống như những người khác mà vẫn ở cùng bố mẹ.

Thái độ của Vân Thành Nam hôm nay khiến Trần Ngọc Mai có dự cảm không lành, bà ta cho rằng bà ta không sai, bà ta chỉ vì muốn tốt cho Vân Thành Nam, lẽ nào lại sai sao?
Vân Thành Nam quay người lại, thấy Trần Ngọc Mai vừa lo lắng vừa tức giận đứng lên, bĩu môi nói: “Con ra ngoài ở, nếu con còn ở nhà thì chắc chắn sẽ cãi nhau với mẹ, mẹ cứ bình tĩnh lại đi đã, còn nữa, cho dù mẹ có thích Tề Bạch Mai hay không thì mẹ cũng đừng gây phiền phức cho cô ấy, người muốn ở bên cô ấy là con, vấn đề là ở con, mẹ đừng có mà không giải quyết được con lại đi trút giận lên người vô tội!”
Vân Thành Nam nói xong lập tức cầm chìa khóa xe ra ngoài.


Trần Ngọc Mai thẫn thờ ngồi trên sô pha, trong lòng vừa tức giận vừa buồn khổ.

Đều là do đứa con gái nhà họ Tề kia dạy hư con trai bà ta rồi, Thành Nam trước đây không hề như thế!
Vân Thành Nam vô cùng tức giận, lái xe ra khỏi cửa liền muốn tìm một nơi yên tĩnh.

Cuối cùng lại nhận được điện thoại của Tề Bạch Mai: “Anh đã về đến nhà chưa?”
Vân Thành Nam tấp xe vào lề, nhắm mắt dựa vào ghế lái: “Anh về rồi, sao thế?”
Giọng Tề Bạch Mai có chút vui vẻ: “Không có gì, chỉ là em chưa muốn đi ngủ, muốn gọi điện nói chuyện với anh thôi, sao thế, anh không muốn nói chuyện với em à?”
Vân Thành Nam nghe thấy cô ấy nói vậy thì lập tức nói: “Đâu có, sao mà anh không muốn nói chuyện với em được cơ chứ!”
Tề Bạch Mai là người thẳng tính, nếu như anh ta nói không muốn, không chừng lại có chuyện xảy ra!
Lúc trước sau khi tỏ tình xong, anh ta liền đến bệnh viện lại thấy cô gái ngốc nghếch này cố tình tự cắt vào tay để lấy cớ đến bệnh viện băng bó, đúng là vừa ngốc nghếch vừa khiến người khác lo lắng.

Giọng Tề Bạch Mai dường như có chút bối rối: “Muốn nói chuyện thật à? Sao em thấy giọng anh có vẻ không vui nhỉ?”
Vân Thành Nam hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: “Đâu có, anh đang rất vui mà!”
Tề Bạch Mai cắn cắn môi: “Được rồi, vậy chắc là em nghe nhầm rồi, dù sao nghe qua điện thoại cũng chả chính xác tý nào!”
Kết quả là, cô ấy vừa nói xong, liền nghe thấy một tiếng còi chói tai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.