Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 554: Tình Huống Lạc Quan





Sắc mặt của Đỗ Yến Oanh thay đổi: “Trước hết chúng ta cứ chờ đi đã, để mẹ gọi cho chú Đàm của con.

Ông ấy là bác sĩ.

Hơn nữa hai loại thuốc đều do ông ấy điều chế ra.

Nhất định ông ấy biết chuyện gì đang xảy ra!”
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương cũng trở nên căng thẳng, nếu như cô thực sự không thể mang thai, vậy thì đứa trẻ này...!
Bạch Cẩm Sương đưa tay sờ bụng, liệu đứa bé này sẽ xảy ra chuyện sao? Bạch Cẩm Sương trở nên lo lắng.

Đỗ Yến Oanh gọi cho Đàm Phi Tuấn, rất nhanh, Đàm Phi Tuấn đã có mặt ở đây.

Sắc mặt Đỗ Yến Oanh có chút khó coi: “Ông mau đến bắt mạch cho Cẩm Sương xem con bé xảy ra chuyện gì rồi.


Rõ ràng con bé đã hấp thụ thuốc giải đó, hiện giờ con bé còn đang mang thai nữa!”
Đôi mắt Đàm Phi Tuấn lóe lên, ông ta đưa tay ra bắt mạch cho Bạch Cẩm Sương.

Cũng không biết tình huống mà Bạch Cẩm Sương gặp phải là gì nữa, nhưng sắc mặt của Đàm Phi Tuấn hơi thay đổi.

Đỗ Yến Oanh lo lắng nhìn Đàm Phi Tuấn: “Phi Tuấn, rốt cuộc Cẩm Sương đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Đàm Phi Tuấn chợt lóe lên, ông ta nói: “Nói mới nhớ, đây cũng coi như là may mắn.

Đối với Cẩm Sương, độc tính Mặc Tu Nhân đang mang trên người chính là liều thuốc tốt để trung hòa được tác dụng dược liệu trong cơ thể con bé! Cho nên đứa bé trong bụng không có vấn đề gì, dưới goccs độ của một người mẹ thì tình hình rất lạc quan, đương nhiên, đây cũng chính là bởi vì hai đứa nó ở cùng nhau, dược tính trung hòa lẫn nhau nên mới có thể như vậy, nếu đổi thành người khác, tình huống có thể sẽ không được lạc quan thế này đâu!”
Nghe xong lời Đàm Phi Tuấn nói, Bạch Cẩm Sương và Đỗ Yến Oanh đều thở phào nhẹ nhõm.

Khi Bạch Cẩm Sương biết đứa con trong bụng không sao, cô mới nới lỏng bàn tay đang siết chặt đặt trên bụng xuống.

Ngay lập tức, cô nhìn Đàm Phi Tuấn: “Vậy thì chủ, chủ có thể giúp Tu Nhân giải độc tính trên người anh ấy được không? Cháu nghe...!Cháu nghe nói máu của cháu chính là thuốc dẫn giúp giải độc cho anh ấy!"
Khi Đàm Phi Tuấn nghe thấy cô nói vậy thì theo bản năng nhìn sang Đỗ Yến Oanh.

Vẻ mặt Đỗ Yến Oanh có chút khó xử: “Nếu có thể giải độc được thì ông cứ nói với Cẩm Sương, nhìn tôi làm gì chứ!”
Đàm Phi Tuấn mỉm cười bất đắc dĩ, rồi nhìn Bạch Cầm Sương nói: "Nếu cháu đã định đưa Mặc Tu Nhân đến khám bệnh, vậy thì cháu có định nói cho cậu ấy biết thân phận của mẹ cháu không? Lần này mẹ cháu quay về chỉ muốn được gặp cháu, còn về Tổng Đình Nguyên và mẹ của Mặc Tu Nhân – Mặc Tổ Nhiên, bà ấy không muốn gặp bọn họ một chút nào cả.

Chú biết bao nhiêu năm qua vì không được bố mẹ chăm sóc cháu sống rất khổ cực, nhưng mẹ của cháu sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Cẩm Sương, có một số điều chủ phải nói thẳng với cháu, mẹ cháu thật sự rất thương cháu, chú hy vọng rằng cho dù cháu có làm gì đi chăng nữa thì cháu hãy nghĩ đến cảm xúc của bà ấy có được không?”
Giọng điệu của Đàm Phi Tuấn rất nhẹ nhàng.

Đôi mắt của Bạch Cẩm Sương lấp lánh, cô ấy cũng không phủ nhận rằng Đàm Phi Tuấn là một trong số những người quan tâm đến mẹ cô ấy nhất.

Cô im lặng một hồi lâu, sau đó nói: “Những chuyện này cháu cũng không muốn nhúng tay vào, cháu chỉ muốn chú giúp cháu điều trị cho Tu Nhân thôi!”
Đàm Phi Tuấn nói: “Chú nghe nói cháu và cậu ấy sắp tổ chức hôn lễ.

Vậy cháu muốn giải độc cho cậu ấy trước đám cưới hay sau đám cưới?” Bạch Cẩm Sương không hề do dự, trả lời rất dứt khoát: “Trước hôn lễ a!” “Không được!” Đỗ Yến Oanh theo bản năng phản đối, bà vẫn lo lắng Mặc Tu Nhân sau khi biết chân tướng sẽ lợi dụng Bạch Cẩm Sương.


Bạch Cẩm Sương bất lực thở dài: “Mặc Tu Nhân thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh ấy còn nghĩ rằng nguyên nhân căng thẳng, áp lực lớn dẫn đến mất ngủ và dễ cáu kỉnh, nhưng từ khi bọn con ở bên nhau, tình trạng của anh ấy đã tốt hơn nhiều rồi.

Nếu cứ như vậy thì khi đi công tác anh ấy sẽ phát bệnh mất, hơn nữa như chú đã nói rồi, loại độc tính này ẩn náu trong cơ thể và sẽ ngày càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Cho nên con hy vọng rằng anh ấy mau chóng khỏe lại, vả lại...!bọn con đã đăng ký kết hôn cách đây rất lâu rồi, lần này chỉ là cử hành hôn lễ thôi!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, liền quay sang liếc Đỗ Yến Oanh: “Cho nên...!xin mẹ đừng lo lắng về chuyện đó!”
Sắc mặt của Đỗ Yến Oanh cũng thay đổi, cuối cùng nhắm mắt lại, thở dài: “Thôi bỏ đi, mẹ tôn trọng ý kiến của con!”
Đàm Phi Tuấn cười hỏi Bạch Cẩm Sương: “Nếu chú giúp cháu khám bệnh cho cậu ấy, vậy thì cháu nghĩ xem dùng cách gì là tốt nhất? Cháu cũng biết đấy, mẹ của cháu không muốn quá nhiều người biết rằng bà ấy đã trở về thành phố Trà Giang, hơn nữa bây giờ cháu cũng không nhận Tổng Đình Nguyên, tốt nhất là đừng để cho người khác biết thân phận thật sự của cháu để phòng ngừa nguy hiểm, còn về đứa con gái giả mà Tống Đình Nguyên nhận kia, trong khoảng thời gian này chú sẽ bảo Phi Vũ đi điều tra một chút!”
Những lời mà Đàm Phi Tuấn nói rất hợp lý và có cơ sở, thậm chí những gì ông lo lắng nhất ông cũng đều đã liệt kê hết ra.

Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Chú yên tâm đi ạ, những chuyện không nên nói cháu sẽ không nói đầu ạ, vậy thì...!hai ngày nữa cháu sẽ tìm cơ hội đẫn Mặc Tu Nhân đến bệnh viện kiểm tra, đến lúc đó cháu sẽ nhờ một người bạn giúp chủ sắp xếp một văn phòng trong bệnh viện, vậy là chủ có thể khám bệnh cho Mặc Tu Nhân được rồi!”
Đàm Phi Tuấn bật cười: “Cháu thuyết phục được cậu ấy kiểm tra toàn thân sao?”
Bạch Khiết lắc đầu: “Dạ không, cháu sẽ bảo anh ấy đi cùng cháu đến viện kiểm tra sức khỏe.

Đến lúc đó cháu sẽ chủ động đưa anh ấy đến gặp chú!”
Vẻ mặt của Đàm Phi Tuấn có chút kỳ quái: “Chủ động đưa đến khám bệnh sao?”
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, nếu cháu không nhầm thì chú hẳn là bác sĩ Đông y nhỉ, không phải bên phòng khám Đông y thường phải tứ chẩn nhìn, nghe, hỏi, sờ sao? Chỉ cần liếc mắt nhìn là chủ có thể đoán ngay ra bệnh cho anh ấy...!không phải vậy sao!” Đàm Phi Tuấn sững sở, sau đó bật cười hạ hải "Được rồi, chúng ta trao đổi số liên lạc đi, khi nào cháu sắp xếp xong xuôi rồi nói cho chú biết, chú sẽ hành động theo kế hoạch của cháu!”
Bạch Cẩm Sương và Đàm Phi Tuấn đã trao đổi thông tin liên lạc.

Đàm Phi Tuấn mỉm cười nhìn cô: “Không đưa cho mẹ cháu một cái card visit sao?”
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, quay lại nhìn Đỗ
Yến Oanh.

Đỗ Yến Oanh nhìn cô có hơi hốt hoảng, Bạch Cẩm Sương cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc cho nhau nhé, nếu như mẹ có thắc mắc gì có thể gửi tin nhắn cho con!”
Vành mắt Đỗ Yến Oanh ửng hồng: “Được! Được!”
Đàm Phi Tuấn nhìn bộ dạng của Đỗ Yến Oanh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.


Ngay khi Bạch Cẩm Sương thêm Zalo cho Đỗ Yến Oanh, điện thoại di động của cô ấy đột nhiên đổ chuông.

Nhìn thấy tên hiển thị người gọi, Bạch Cẩm Sương lập tức sửng sốt: “Xin lỗi, để con nghe điện thoại một chút a!”
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của Mặc Tu Nhân truyền đến điện thoại: “Em yêu, em đi đâu vậy?"
Trên người của Bạch Cẩm Sương có còi báo động và thiết bị định vị, thế nhưng chỉ khi báo động được bật thì thiết bị định vị mới hiển thị vị trí của Bach Cam Surong.

Mặc Tu Nhân còn phải Vấn Đông và Vấn Đình đưa Bạch Cầm Sương đến cửa quán cà phê, đinh ninh rằng Tần Vô Đoan sẽ đưa Bạch Cẩm Sương về.

Anh thậm chí còn gửi một tin nhắn cho Bạch Cầm Sương, dặn cô nếu như Tần Vô Đoạn có việc không thể đưa cô về thì hãy gọi Vấn Đông và Vấn Đình đưa cô về.

Nhưng Mặc Tu Nhân đầu biết rằng Bạch Cẩm Sương vì chuyện của Vân Thành Nam ép đi xem mắt khiến cho tâm trạng cô phức tạp, muốn đi dạo một mình, nhưng Đàm Phi Tuấn lại đưa cô đến gặp Đỗ Yến Oanh!
Nghe thấy giọng nói lo lắng của anh, Bạch Cẩm Sương không khỏi cười khẽ: “Sao anh lại lo lắng như vậy, em không sao đâu!” “Vậy thì tại sao anh không tìm thấy em? Vấn Đông và Vấn Đình nói với anh rằng em đã đi ra ngoài rất lâu rồi mà chưa trở về!” Giọng Mặc Tu Nhân vừa lo lắng vừa tức giận.

Bạch Cẩm Sương kiên nhẫn giải thích với anh: “Em vốn định chỉ muốn đi dạo một mình nhưng cuối cùng lại gặp một người bạn, bây giờ đang ngồi uống trà trong quán trà, giờ em về đây, anh đừng lo lång!"
Mặc Tu Nhân vẫn không yên tâm: "Để anh tự mình đến đón em!” Bạch Cẩm Sương không biết làm thế nào: “Em ra khỏi quán trà đây, em sẽ gọi cho Vấn Đông và Vấn Đình đến đón được chưa?”
Mặc Tu Nhân do dự một lúc, cuối cùng vẫn phải đồng ý: “Vậy thì được rồi!”
Anh sợ rằng nếu như mình trông chừng quá nghiêm khắc sẽ khiến Bạch Cẩm Sương cảm thấy như đang bị giam cầm, trong lòng không khỏi bực bội.

Dù sao thì Bạch Cẩm Sương đang mang thai, Vân Thành Nam lại nói với anh rằng phụ nữ đang mang thai rất nhạy cảm và tâm trạng hay thay đổi thất thường, cho nên anh muốn chăm sóc cô tất cả mọi mặt.

Bạch Cẩm Sương cúp điện thoại, quay sang nhìn Đàm Phi Tuấn và Đỗ Yến Oanh: "À...!Mặc Tu Nhân lo lắng cho con rồi, con về trước đây.

Nếu có việc gì thì mẹ với chú cứ gọi cho con nhé!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.