**********
"Bạch Cẩm Sương: Tổng giám đốc Mặc, đây là bí mật công việc!" "Mặc Tu Nhân: Được rồi, vậy chiều nay thì sao? Cô có thể nói với Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai một tiếng là sẽ cùng tôi đi ăn cơm không!" "Bạch Cẩm Sương: Thật xin lỗi, Tổng giám đốc Mặc, chiều nay tôi đã định cùng Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai ăn cơm, chúng tôi đã hẹn trước đó rồi!" "Mặc Tu Nhân: OK, không có vấn đề, tôi không tin, Tề Bạch Mai có thể thất tình cả đời được!"
Bạch Cẩm Sương nhìn tin nhắn cuối cùng, không hiểu sao có chút kỳ lạ, là ảo giác sao? Tại sao cô lại có cảm giác là Mặc Tu Nhân nói chuyện mà lại có chút đay nghiến vậy chứ!
Lời này của anh, hẳn là không phải cố ý nguyền rủa Tề Bạch Mai đâu nhỉ!
Ừ, chắc là không phải đâu!
Sau khi tan làm, Bạch Cẩm Sương trực tiếp lái xe đến nhà Tề Bạch Mai.
Bởi vì ngày mai Bạch Cẩm Sương phải đi ra khỏi thành phố này, nên Lâm Kim Thư liền quyết định tối nay sẽ đi cùng Tề Bạch Mai, mà cô ấy không lái xe đi nên trực tiếp cùng Tề Bạch Mai ngồi trên xe của Bạch Cẩm Sương.
Lâm Kim Thư đã đặt một phòng riêng tại nhà hàng Tây Minh Vũ nên ba người đi đến đó mà không phải chờ.
Khi xe của Bạch Cẩm Sương lái ra tiểu khu Tề Bạch Mai, cô nhìn thoáng qua gương chiếu hậu thì thấy một chiếc xe đi theo phía sau xe cô, Bạch Cẩm Sương hơi nhíu mày.
Thế nhưng, trên đường đi đến Tây Minh Vũ thì chiếc xe phía sau vẫn cố chấp theo sau.
Bạch Cẩm Sương rốt cục cảm giác không đúng, cô sợ mình lên tiếng làm cho Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư lo lắng nên không nói gì.
Xe đến bãi đậu xe nhà hàng Tây Minh Vũ, Bạch Cẩm Sương từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy, chiếc xe kia cũng đi theo vào và dừng cách năm chỗ đậu xe của cô, đối phương dừng xe nhưng lại không xuống xe.
Bạch Cẩm Sương cùng với Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai xuống xe, đi vài bước, cô đột nhiên nói: "Hai cậu đi trước đi, điện thoại di động của tớ còn để trong xe!”
Lâm Kim Thư gật gật đầu rồi cùng với Tề Bạch Mai đi về phía Tây Minh Vũ.
Nhìn thấy hai người bọn họ đi vào nhà hàng, Bạch Cẩm Sương đi thẳng về phía chiếc xe, gõ hai cái vào cửa xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt ấm áp như ngọc, Bạch Cẩm Sương cau mày hỏi: "Anh là ai?” Đôi mắt Vân Thành Nam lóe lên rồi nói: "Cô thực sự không nhớ ra tôi là ai rồi?”
Mặt Bạch Cẩm Sương không chút cảm xúc nói: "Tôi nên quen biết anh sao?”
Vân Thành Nam cười cười rồi nói: “Tôi là Vân
Thành Nam!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương hơi thay đổi: "Anh chính là người đàn ông đã phản bội Bạch Mai?” Vân Thành Nam: "..."
Vẻ mặt của anh có chút cay đắng: "Cẩm Sương, cô nghĩ là tôi đã phản bội cô ấy sao?” “Chỉ vì anh cô ấy đã từ bỏ việc yêu thích viết văn của mình, nhưng còn anh thì lại đi đính hôn với người khác, mặc dù cuối cùng cũng không có kết hôn, nhưng đó cũng là phản bội rồi, những năm qua, gia đình anh chưa bao giờ đề cập đến việc cho phép anh kết hôn với Bạch Mai, anh có biết là trong lòng cô ấy khổ sợ và tủi thân thế nào không hả? Đương nhiên, những thứ này tôi cũng chẳng muốn quan tâm làm gì, chỉ là hiện giờ hai người đã chia tay nhau rồi, anh còn theo dõi cô ấy để làm gì?” Bạch Cẩm Sương nói với giọng điệu sắc bén khiến cảm xúc Vân Thành Nam vô cùng phức tạp.
Vân Thành Nam nhìn Bạch Cẩm Sương nói: "Cô quả nhiên đã quên rất nhiều chuyện, và bây giờ, cô cũng không còn biết tôi là con người thế nào nữa rồi!”
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nói: "Tôi cần phải biết con người anh là thế nào sao?”
Môi Vân Thành Nam giật giật, khẽ thở dài nói: "Nếu cô không bị mất trí nhớ, cô sẽ hiểu tại sao tôi làm như thế! Cẩm Sương, lúc trước tôi cũng không biết là Bạch Mai vì tôi mà từ bỏ nghề viết văn của mình, nói thật, hai chúng tôi...đã rất lâu rồi không thực sự ngồi cùng tâm sự với nhau, từ khi cô ấy mở trang web và thành lập công ty sau đó lại thành lập tập đoàn Mervin, cô ấy càng bận hơn, mỗi lần về nhà cũng trong tình trạng mệt mỏi, tôi muốn nói đến chuyện kết hôn với cô ấy, nhưng cuối cùng cũng không đến đâu cả, hơn nữa, cô biết không, tình cảm giữa chúng tôi bắt đầu xảy ra vấn đề, dù có kết hôn đi nữa thì cũng không giải quyết được vấn đề căn bản đó, cô vừa rồi cũng nói, cô ấy rất tủi thân, rất để tâm rằng tôi đã phản bội cô ấy, cho nên...!Cập nhật chương mới nhất tại T*гцуenАРР.cом
Bạch Cẩm Sương thấy Vân Thành Nam muốn nói lại thôi, đôi mày nhíu lại sâu hơn: "Thế nhưng, cho dù là như thế, vậy anh không nên nghĩ biện pháp giải quyết sao? Anh đã chọn chia tay với cô ấy, đó là một hành động trốn tránh!”
Vân Thành Nam thở dài: "Tình cảm thì không thể nói đúng hay sai, tôi không biết là cô có đồng ý với suy nghĩ của tôi hay không, cá nhân tôi nghĩ rằng, nếu không chia tay thì tình cảm giữa chúng tôi sớm hay muộn cũng sẽ bị hao mòn bởi những vấn đề xảy ra khi đó, chỉ cần buông bỏ để cho cô ấy bỏ đi quá khứ thì tôi và cô ấy mới có thể bắt đầu lại thêm một lần nữa và sống hạnh phúc bên nhau!”
Bạch Cẩm Sương mỉa mai nhìn anh nói: "Nhưng anh có biết cô ấy khổ sở thế nào không? Ngoài ra, anh đã có bao giờ nghĩ rằng anh bây giờ chia tay với cô ấy, nếu cô ấy thực sự buông bỏ anh rồi thì sao, lúc đó anh sẽ không bao giờ có cơ hội ở bên cô ấy nữa!”
Vân Thành Nam mỉm cười: "Tôi biết, tôi biết cô ấy rất buồn, cho nên...nếu như cô ấy có thể buông bỏ chuyện trước kia mà bắt đầu lại, chúng tôi còn có thể bên nhau thì tôi sẽ tốt với cô ấy hơn bồi thường cho cô ấy những gì tôi đã nợ, hiện giờ cô ấy cứ sống trong vòng luẩn quẩn của chính mình mà không thoát ra được, tôi không muốn nhìn cô ấy tiếp tục đau khổ như vậy nữa, nói thật, hiện tại chia tay rồi tôi lại thấy cô ấy thoải mái hơn so với lúc ở bên cạnh tôi nhiều, thà đau một lần còn hơn kéo dài day dứt, tôi chỉ có thể...như thế thôi.
Còn nếu sau này....cô ấy không lựa chọn tôi, tôi cũng sẽ chúc phúc và âm thầm bảo vệ cô ấy!”
Bạch Cẩm Sương cười lạnh: "Nếu nhìn cô ấy kết hôn và có con với người khác, anh có thể tiếp tục bảo vệ không?”imgwebtruyen
.