Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 71: Khách Hàng Đặt Làm Riêng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khách hàng đặt làm riêng Mặc Tu Nhân ngớ người, rồi nhìn về phía Lâm Thanh Tuấn với vẻ sửng sốt, sao anh lại không nghĩ tới chuyện này chứ.

Thảo nào trông hai người bọn họ thân thiết như vậy.

Anh thản nhiên mở một cuốn văn kiện ra: “Thế sao trước đây tôi chưa từng nghe anh nói qua nhỉ?”
Lâm Thanh Tuấn cười khổ một tiếng, anh ta cũng thành thật trả lời: “Cũng đã rất lâu rồi tôi không liên lạc với bạn ở thời đại học, đây là lần đầu tôi gặp lại Bạch Cẩm Sương trong suốt ba năm qua!”
Nghe anh ta nói như vậy, sự khó chịu ở trong lòng Mặc Tu Nhân cũng đã vơi đi bớt một chút.


Anh tự suy nghĩ trong đầu, anh
- người từ trước đến giờ vẫn luôn bá đạo chắc hẳn là vì anh xem Bạch Cẩm Sương như là món đồ vật thuộc quyền sở hữu của riêng anh cho nên anh mới cảm thấy không thoải mái như vậy.

Dù sao thì cô cũng là người ở trên sổ hộ khẩu nhà anh.

Anh ngồi dậy rồi tựa vào phần lưng ghế làm việc, trông có vẻ như tùy tiện nói: “Nếu anh với cô ấy đã là người quen với nhau, vậy thì chắc anh cũng hiểu cô ấy, vậy nói tôi nghe thử một chút sự hiểu biết của anh về cô ấy xeml”
Lâm Thanh Tuấn chân chừ chốc lát, sau đó anh ta mới bình tĩnh trả lời: “Cô ấy là người coi trọng tình nghĩa, tài năng thiết kế thiên bẩm không tệ!”
“Thế nào là không tệ?”
Mặc Tu Nhân nhướng nhìn anh ta.

Lâm Thanh Tuấn nói thẳng, không một chút kiêng ky: “Trong những nhà thiết kế mà tôi biết, cô ấy là người có nhiều tài năng thiết kế thiên bẩm nhất!" Đồng tử của Mặc Tu Nhân khẽ co lại một cái, giọng nói không nghe ra được tâm tư: “Tôi không nhìn ra là anh đánh giá cao cô ấy như vậy đấy!”
Bạch Cẩm Sương theo mọi người đi xuống lầu.

Cô còn chưa bước vào bộ phận thiết kế, mà chuyện cô tham gia vào cuộc thi Trang sức Thể Kỷ đã được lan truyên ra ngoài rồi.


Chẳng qua là ở ngay trước mặt Bạch Cẩm Sương, mọi người cũng chỉ âm thâm nói xấu cô vài câu, chứ nói thẳng ra thì họ không dám.

Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không để tâm đến lời nói của bọn họ.

Chỉ là đột nhiên có người nhắc tới chuyện khách hàng đặt làm trang sức riêng, khi ấy tất cả mọi người đều lập tức bắt đầu tuôn ra những lời ganh ghét đố ky.

“Có vài người, cho dù có lợi hại như thế nào đi nữa cũng không bằng chị Phùng của chúng ta đâu, số khách hàng đặt làm riêng ở trong tay chị Phùng lại là nhiều nhất Hoàng Thụy chúng ta đó!”
“Đúng vậy, chúng ta ngoài thiết kế sản phẩm chính cho mỗi quý, còn có đơn của khách đặt làm riêng, mỗi một quý đều có mức hạn ngạch thấp nhất dành cho mảng khách đặt làm riêng!”
“Những người mà chỉ có được mỗi cái danh thôi chắc chẳng có mấy ai tìm cô ta để nhờ thiết kế đâu!”
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, cô mở một cuốn tài liệu ra mà nhìn phần số liệu khách hàng đặt làm riêng.

Quả thật là có định mức thấp nhất, định mức này đề cập số tiên thấp nhất mà khách hàng đặt làm riêng vào mỗi tháng.

Mỗi một tháng nếu không đạt đủ chỉ tiêu thì sẽ bị trừ tiên thưởng, cứ liên tục ba tháng không đạt chỉ tiêu thì sẽ bị đuổi.


Con ngươi của Bạch Cẩm Sương lóe lên, trong đầu cô nghĩ tới chuyện trước đây cô làm ở Hải Thiên, cũng có người tìm cô muốn cô thiết kế riêng, nhưng bên Hải Thiên lại không có mục khách hàng đặt làm riêng, Trịnh Hoài Thanh thân cũng không cho phép cô âm thầm làm mấy cái này.








- -----------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.