Bạch Cẩm Sương không ngờ tới, giữa bố mẹ và cô, Mặc Tu Nhân lại kiên quyết đứng về phía CÔ.
Trong lòng cô hơi phức tạp nhìn Mặc Tu Nhân, cô đã mất đi một phần ký ức, cô và Mặc Tu Nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho cô trốn tránh, quên mất người đàn ông này.
Người đàn ông này...!rõ ràng rất coi trọng cô.
Đúng thế, Bạch Cẩm Sương tự hỏi, Mặc Tu Nhân thực sự rất coi trọng cô, cô không phải người ngốc, tuy Mặc Tu Nhân rất bá đạo, nhưng lại rất dịu dàng với cô, cực kỳ nhẹ nhàng như vậy, lúc trước cô cứ chối bỏ anh chẳng qua là vì sợ mà thôi.
Có người không biết, so với người mạnh hơn mình, thường thường đều sinh ra tâm lý sợ hãi mà chối từ người ta.
Ngay từ đầu Bạch Cẩm Sương đối xử với Bạch Cẩm Sương như vậy cũng là vì tâm lý đó.
Xe tiếp tục đi, rất nhanh đã đến khu chung cư của Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân xuống xe theo Bạch Cẩm Sương, cô đang muốn lên tầng, thì bị Mặc Tu Nhân đột ngột ôm từ phía sau.
Người Bạch Cẩm Sương cứng lại.
Động tác này của Mặc Tu Nhân quả đột ngột.
Mặc Tu Nhận thấp giọng nói: “Giọng khàn khàn trong đêm tối nghe thật cô đơn: “Em yêu...”
Người Bạch Cẩm Sương càng cứng ngắc lại, em yêu...!trước kia Mặc Tu Nhân đều gọi cổ như vậy sao?
Trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh, một người đàn ông nhẹ nhàng ôm một cô gái, ngồi trên ghế salon, nhẹ nhàng hôn môi cô gái, cô gái nửa cười nửa né tránh, xem ra vô cùng hạnh phúc.
Hình ảnh kia như mang theo một tầng sương, Bạch Cẩm Sương không thấy rõ mặt hai người kia, nhưng cô lại ảo giác rằng người đàn ông là Mặc Tu Nhân còn cô gái là chính cô!
“Em yêu..” Mặc Tu Nhân lại gọi cô thêm một tiếng nữa, nắm chặt tay của Bạch Cẩm Sương, giọng của anh như đè nén hàng vạn cảm xúc, nhưng lại âm thầm kiềm chế.
Trái tim Bạch Cẩm Sương run nhè nhẹ, một cảm xúc khó tả tràn ngập trong tim.
Mặc Tu Nhân cúi đầu, dùng môi áp vào phần gáy mịn màng của Bạch Cẩm Sương, cô chỉ cảm thấy chỗ da đó, hình như đang nóng lên.
Nhưng cô không hề né tránh.
Cô bình tĩnh tiếp nhận mọi cảm xúc mà Mặc Tu Nhân cho cô.
Mặc Tu Nhân nhắm mắt lại, cảm nhận được cơ thể của Bạch Cẩm Sương đang run lên, cuối cùng thấp giọng thở dài: “Em yêu...!anh sẽ chờ em khôi phục trí nhớ!”
Dứt lời, anh liền buông lỏng bàn tay của Bạch Cẩm Sương, nhìn qua thì có vẻ lịch sự, kiềm chế: “Đừng quay đầu lại!”
Bạch Cẩm Sương vốn định quay lại nhưng cơ thể đã đông cứng rồi.
Mặc Tu Nhân lại thấp giọng nói: “Đừng quay đầu, cứ tiến lên phía trước, em lên tầng đi!”
Anh sợ nếu Bạch Cẩm Sương quay lại, anh sẽ ôm cô lần nữa, không buông tay được.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy giọng mình hơi trống rỗng, trong đầu vẫn còn chút mơ tưởng, nhưng theo bản năng nói tiếp một câu: “Anh không về sao?”
Mặc Tu Nhận lắc đầu: “Đêm nay anh sẽ trở về nhà chính!”
Bạch Cẩm Sương mím môi, nghĩ đến cảm giác rung động của trái tim, nhắm mắt lại: “Được!”
Cô vừa dứt lời, cũng chưa quay người, đi thẳng về phía tầng lớn.
Cô không dám nhìn Mặc Tu Nhân, bởi vì cô biết, mặt cô lúc này chắc chắn rất đỏ, cho dù có trong đêm tối, cô vẫn sợ Mặc Tu Nhân nhìn ra.
Lúc trước, cô thật sự không nghĩ rằng Mặc Tụ Nhân sẽ ôm cô, tim sẽ không kìm được mà đập nhanh, đỏ mặt, xấu hổ, cả người hơi mềm nhũn ra.
Bạch Cẩm Sương có cảm giác, cơ thể như đang tự trôi về nhà.
Cô lên tầng, mở cửa sổ rồi nhìn lướt qua, xe của Mặc Tu Nhân vẫn đậu ở đó.
Cô đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn ánh đèn xe của Mặc Tu Nhân.
Đã trôi qua một lúc, xe của Mặc Tu Nhân đã rời đi, Bạch Cẩm Sương mới cảm thấy nhịp tim mình đã trở lại như thường.
Bạch Cẩm Sương quay người lại đã thấy Đàm Phi Vũ với Tần Minh Huyền không biết xuất hiện từ lúc nào, bọn họ đã ngồi trên ghế salon ở phòng khách.
Tần Minh Huyền có vẻ trầm mặc, còn vẻ mặt của Đàm Phi Vũ lại hơi phức tạp.
Bạch Cẩm Sương không biết bọn họ đang nhìn cái gì, nhưng trên mặt cô vẫn có chút mất tự nhiên.
Cô đi tới: “Hai người về từ lúc nào thế?”
Đàm Phi Vũ nói: “Ngay lúc chị đứng ở bên cửa sổ thì về đến nơi!”
Bạch Cẩm Sương hơi giật mình: “Sao chị lại không chú ý tới nhỉ?”
Mặt Đàm Phi Vũ không cảm xúc: “Chị chuyên tâm như vậy, sao có thể không chú ý tới, lúc em với Bông Vải trở về, tiếng mở cửa rất lớn!”
Bạch Cẩm Sương hơi nhíu mày: “Phi Vũ, em có thể nói dễ hơn không?”
Đàm Phi Vũ cứ kỳ quái làm cho cô rất khó chịu.
Lần này Tần Minh Huyền đột nhiên nói: “Mẹ, con với chú Đàm nhìn thấy chú Mặc ôm mẹ rồi!”
Giọng Đàm Phi Vũ trầm xuống: “Nhưng chị lại không né tránh!”
.