Bạch Cầm Sương ánh mắt phức tạp nhìn cậu ta: “Đàm Phi Vũ, anh ta là vì giúp tôi, vừa mới chấn chỉnh Lưu Ngọc Hoa cùng Vũ Minh Lượng, với lại Vũ Minh Lượng giết người không liên quan gì đến anh ta, em làm sao có thể.”
Sao có thể đổi trắng thay đen như thế? Cho dù Sương biết Đàm Phi Vũ là vì mình, cô vẫn không khỏi thất vọng.
Đàm Phi Vũ có chút tức giận: “Em biết chị nhất định sẽ nói, em không biết việc làm này là tốt hay xấu, thậm chí lấy oán trả ơn, nhưng...mục đích của em không muốn khiến chị bị tổn thương, anh ta...nếu anh ta không tàn nhẫn như vậy, không chừng, nhà họ Vũ sẽ không mang nỗi hận này ghi trên người chị!”
Bạch Cầm Sương không khỏi lắc đầu: “Phi Vũ, đây là ngụy biện.
Nếu người nông dân cứu rắn, vừa vặn lúc đang dưỡng thương nhà người nông dân rắn bị thương, rắn phải hay không sẽ trách người nông dân đã cứu mình? Mặc dù ngay từ đầu con rắn lấy oán trả ơn với người nông dân đã cứu nó, cuối cùng nó vẫn cắn người nông dân, nhưng chị không phải là người như vậy, em hiểu không?
Đàm Phi Vũ nghe đến đây, giọng nói có chút chua xót: "Cẩm Sương...chị tại sao lại bênh vực anh ta như vậy?”
Bạch Cẩm Sương bình tĩnh nói: "Chị không bênh vực anh ta, chị chỉ nói sự thật mà thôi, Phi Vũ, em phải dùng tâm tư bình thường mà nhìn Mặc Tu Nhân, đừng xen lẫn tình cảm cá nhân nữa.
Em ở trong lòng chị, luôn là người tốt, chị không muốn em hoàn toàn thay đổi chỉ vì sự ích kỷ”.
Đàm Phi Vũ im lặng, trông rất khó chịu.
Bạch Cầm Sương thấy cậu ta khó chịu như thế, cũng biết cậu ta một mặt muốn bảo vệ mình, mặt khác trong lòng không muốn mình cùng gần Mặc Tu Nhân có mối quan hệ thân thiết.
Nghĩ đến đây, cô nói: "Phi Vũ, chị đã khôi phục trí nhớ rồi!”
Đàm Phi Vũ đột ngột quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Bạch Cầm Sương: “Chị..”
Bạch Cầm Sương liếc nhìn cậu ta một cái rồi gật đầu: “Chị đã khôi phục trí nhớ, chị nhớ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là trước khi Mặc Tu Nhân cầu hôn chị.
Ở hòn đảo đó, em đã nói chị rất giống với một người cô của em!”
Đàm Phi Vũ nghe xong lời này, cả người dường như kiệt sức, trầm mặc ngồi ở trên ghế.
Một lúc lâu sau, cậu tự cười nhạo chính mình: "Có vẻ như em đã thua rồi.
Em đã cố gắng làm mọi cách để khiến chị mất trí nhớ lâu thêm chút nữa, như thể em có thể có thời gian để làm cho bản thân mình quan trọng hơn trong lòng chị, nhưng mà, em không muốn nghĩ lại, đã sáu năm rồi, em vẫn không thể khiến chị chấp nhận em thì thời gian ít ỏi này có thể thay đổi được gì!”.
Bạch Cẩm Sương nghe cậu ta nói như vậy, không khỏi nhíu mày: “Phi Vũ, tính tình của em có chút cực đoan, hiện tại chị khôi phục trí nhớ, liền bắt đầu tự chế nhạo chính mình.
Em đã bao giờ nghĩ qua trước khi chị mất trí nhớ, chị đối với em có lẽ là sự vô cảm.
Thêm nữa, ở thời điểm đó, em có lẽ cũng không thích chị, nếu chị đoán không nhầm, em chỉ thích chị sau khi chị mất trí nhớ, đúng không?”
Đàm Phi Vũ nhìn nhìn Bạch Cẩm Sương, nước mắt cậu ta chực trào.
Bạch Cẩm Sương lúc này mới nhận ra Đàm Phi Vũ quả nhiên còn trẻ, nhỏ hơn chính mình năm tuổi, thật giống một đứa trẻ.
Bạch Cẩm Sương nói tiếp: “Em nên nghĩ theo một góc độ khác.
Chị dù đã mất trí nhớ, nhưng chị còn có con.
Dựa theo tính cách của chị, không có khả năng thích em nhỏ hơn năm tuổi.
Vì vậy...em nên bỏ cuộc từ lâu rồi, là tính khí cố chấp của em, bất luận chị nói gì đi nữa, đều không cam lòng bỏ cuộc, nhưng đến cuối cùng, người khó chịu nhất lại là chính mình.
Em nên biết, chị không muốn nhìn em như vậy.
Với lại, Phi Vũ, em cũng nên biết, sau khi chị khôi phục trí nhớ, em lại càng không có khả năng!”
Đàm Phi Vũ đặt một tay lên trán, giọng nói đè nén: “Những lời này chị không cần nói cho em, em đều biết hết rồi!”
Bạch Cẩm Sương nói: “Chị biết em biết, chị chỉ muốn làm cho em tỉnh táo hơn!”
Đàm Phi Vũ cười khổ nhìn Bạch Cầm Sương: “Chị thật tàn nhẫn!”
Bạch Cẩm Sương không nói gì, cô quả thực rất tàn nhẫn, nhưng cô cảm thấy tàn nhẫn như vậy sẽ khiến Đàm Phi Vũ dễ dàng rời đi, thay vì tiếp tục một mực không chịu giác ngộ.
Nghĩ đến quá khứ của mình với Mặc Tu Nhân, cô biết mình không thể thích người khác được nữa.
Hơn nữa, hiện tại Mặc Tu Nhân đã bình an vô sự.
Mặc dù Mặc Tu Nhân giúp cô khôi phục trí nhớ, giải quyết mối quan hệ giữa họ, nhưng Bạch Cẩm Sương không nghĩ rằng có điều gì có thể ngăn cản cô ở bên Mặc Tu Nhân.
Một lúc sau, Đàm Phi Vũ đột nhiên ngẩng đầu: “Chị còn nhớ rõ nguyên nhân mất trí nhớ sao?”
Bạch Cẩm Sương cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của Đàm Phi Vũ, cô khẽ nhíu mày: “Lý do khiến chị mất trí nhớ...có quan trọng không?”
.