Bạch Cẩm Sương nghiến răng nghiến lợi, giọng nói dường như phát ra từ cổ họng: “Em sẽ giết cô ta! Mặc Tu Nhân, em sẽ giết cô ta, cô ta đã giết chết anh Vô Đoan, anh Vô Đoan đến là để cứu em...!Tất cả đều là máu......Máu giăng ở khắp mọi nơi, tuyết cũng bị nhuộm đỏ...!Đó là lỗi của em, tất cả đều là lỗi của em...”
Bạch Cẩm Sương giọng run run, những giọt nước mắt trên khuôn mặt khiến cô dường như không thể kiểm soát được.
Mặc Tu Nhân ôm chặt lấy cô, giọng nói khô khốc và buồn bã: “Em yêu, không phải lỗi của em, không phải em, là do Tổng Chỉ Nam, là cô ta đã gây ra tất cả những chuyện này, cô ta mới chính là thủ phạm, em đừng buồn, anh sẽ giúp em giết chết cô ta, được chứ?"
Bạch Cẩm Sương gục đầu vào vai Mặc Tu Nhân, đau lòng khóc.
Mặc Tu Nhân nhấn mạnh giọng nói, phía sau lưng như tách ra, đau dữ dội, hai tay nắm chặt, tựa hồ không để ý tới vết thương trên lưng: “Anh giúp em báo thù, em muốn làm cái gì, anh đều sẽ làm giúp em, chỉ cần em đừng khóc nữa là tốt rồi!”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy mình khóc giống như một con ngốc, nước mắt rơi xuống tê tái, nỗi đau và cảm giác tội lỗi tự trách hoàn toàn lấn át cô: “Nếu không phải em...anh Vô Đoàn sẽ không vô cớ bị gặp rắc rối, tất cả là do em tất cả là lỗi của em, em ghét bỏ chính bản thân mình.”
Cô ấy cắn chặt môi và bật ra một tiếng khóc đầy uất ức.
Môi cô ấy ngay lập tức tứa máu ra.
Mặc Tu Nhân nhận ra có điều gì đó không ổn, anh đột ngột đẩy cố ra khỏi vai anh, anh nhìn thoáng qua đôi môi đỏ rực đang chảy máu của Bạch Cẩm Sương.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân lập tức thay đổi, anh vươn tay nhéo lấy cằm của Bạch Cẩm Sương: “Em yêu, em đừng như thế này.”
Bạch Cẩm Sưng vẫn cắn chặt lấy đôi môi và lắc đầu nguầy nguậy.
Mặc Tu Nhân hoảng sợ, người đàn ông trước nay luôn bình tĩnh, vào lúc này đang trở nên rất lo lắng và hoảng sợ: “Cầm Sương, em không thể làm chuyện này đối với bản thân mình được, em còn có Bông vải, em còn phải chăm sóc thằng bé.
Nếu em lại làm vậy, anh chỉ có thể gọi bác sĩ thôi!”
Nghe thấy hai từ Bông vải, Bạch Cẩm Sương như chợt bừng tỉnh, cô ngây người nhìn Mặc Tu Nhân: “Đúng vậy, em còn có Bông vải, em không thể không thể để cho mình phát điên được!”
Nghe được những lời này, trái tim Mặc Tu Nhân như bị dao cứa vào, đau đớn nhắm mắt lại, giọng nói chua xót: “Đúng vậy, không thể phát điên được, chúng ta phải bình tĩnh lại!”
Bạch Cẩm Sương nhận ra rõ ràng rằng cô không thể để cảm xúc tiêu cực điều khiển mình nữa.
Nhưng mà, nghĩ đến cảnh tuyết rơi đầy trời, máu tanh giăng khắp nơi, cô chỉ cảm thấy lòng mình lạnh lẽo, đau đớn kinh khủng, liền vươn tay ra, ôm chặt lấy Mặc Tu Nhân.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô nghe thấy tiếng rên khe khẽ như bị bóp nghẹt của Mặc Tu Nhân.
Sau đó cô cảm thấy tay mình ươn ướt.
Bạch Cẩm Sương sửng sốt, giơ tay lên nhìn sang, chỉ thấy trên tay mình toàn là vết máu, kinh ngạc trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh...là máu, tất cả đều là máu, trên tay của em tại sao lại toàn là máu?”
Mặc Tu Nhân sợ máu sẽ kích thích để Bạch Cẩm Sương nên nhanh chóng giải thích: “Lưng của anh đang bị thương nên có máu, nhưng anh không sao!”
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng buông Mặc Tu Nhân ra và lắc đầu nguầy nguậy.
Làm thế nào mà có thể nói không sao với tấm lưng chảy nhiều máu như vậy!
Cô nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh thật sự không sao, anh mau đi tìm bác sĩ đi, giúp anh...giúp anh xem xem!”
Mặc dù Mặc Tu Nhận thấy cô đang đau khổ, nhưng anh đã trở nên tỉnh táo và bình tĩnh hơn rất nhiều, gật đầu, bấm chuông và giải thích với Bạch Cẩm Sương: “Đừng lo lắng, anh sẽ không để bác sĩ cho em uống thuốc an thần, chỉ để bác sĩ đến khám lại cho em.
Nhân tiện kiểm tra và xem xét vết thương của anh!”.
Bạch Cẩm Sương hai mắt đỏ hoe, ngây người nhìn Mặc Tu Nhân, rồi gật đầu.
Bác sĩ nhanh chóng đi đến, sau khi kiểm tra sơ bộ, xác định Bạch Cẩm Sương đã khôi phục trí nhớ một cách an toàn, tuy nhiên, tâm trạng thất thường xảy ra vừa rồi có thể là tương đối lớn và cô ấy cần sự đồng hành của gia đình.
Mặc Tu Nhân gật đầu, định để bác sĩ ra ngoài xem xét vết thương trên lưng.
Kết quả, Bạch Cẩm Sương đột nhiên khàn giọng nói: “Ở trong phòng bệnh này khám đi!”
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân hơi thay đổi: “Cẩm Sương...em..”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh: “Em muốn xem anh bị thương như thế nào, em không muốn anh nói dối em!”
Mặc Tu Nhân nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng bất lực thở dài một hơi, thỏa hiệp nói: “Được rồi, đều nghe lời em!”
Mặc Tu Nhân cởi chiếc áo sơ mi rất màu mè và để lộ ra tấm lưng, Bạch Cẩm Sương chỉ nhìn thấy miếng gạc đang dán trên khắp cơ thể, tất cả miếng gạc trên lưng anh đều dính máu đỏ.
.