Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 766: Hai Người Bệnh





Bạch Cẩm Sương ánh mắt đẫm lệ, bị thương lại ôn nhu cười nhìn Mặc Tu Nhân: “Em nói thật, hy vọng anh đừng trách em.

Nếu em không mất trí nhớ, không có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ không rời xa anh!” 
Cho dù Tần Vô Đoan vì cô mà chết, người nhà họ Tần không muốn nhìn thấy cô, cô cũng có thể sống ngày này qua ngày khác để chuộc tội, thế nhưng, cô tuyệt đối sẽ không bỏ lại Mặc Tu Nhân một mình khổ sở.

Mặc Tụ Nhân nghe được lời này, ánh mắt nhắm chặt, hô hấp hơi căng thẳng.

Trong câu nói này đủ để hóa giải nút thắt của anh trong nhiều năm.

Anh lại mở mắt nhìn Bạch Cẩm Sương, đáy mắt có cảm xúc Bạch Cẩm Sương nhìn không rõ: “Em yêu, anh muốn ôm em!” 

Bạch Cẩm Sương đưa tay, tay hai người cách khoảng trống giữa giường bệnh ôm nhau.

Bạch Cẩm Sương nói: “Chờ anh khỏe rồi, anh muốn ôm bao lâu cũng được!” 
Mặc Tu Nhân nở nụ cười, anh cười như một đứa trẻ ngốc nghếch, nhìn Bạch Cẩm Sương trong lòng đầy cay đắng.

Mặc Tu Nhân nói: “Anh nghĩ em bởi vì chuyện anh cả cho nên buông tha anh, anh ngay từ đầu không muốn tin tưởng là em chủ động rời khỏi anh, anh vẫn luôn tìm em, nhưng mà anh như thế nào cũng không tìm được em, người khác đều nói với anh, nếu như em không cố ý trốn anh, anh làm sao có thể không tìm được em, về sau anh dần dần tin rằng, bởi vì theo cách này anh có thể làm tê liệt bản thân mình, để bản thân mình không tiếp tục tìm kiếm em, không tiếp tục đấu tranh đau đớn!” 
Bạch Cẩm Sương nghe được trái tim đều muốn nắm thành một đoàn, cô đau lòng nói: “Bây giờ thì sao?” 
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương: “Hiện tại anh biết rằng em đã mất trí nhớ anh rất đau lòng, rất đau lòng.

Nghe em giải thích với anh xong, anh cảm thấy như thể tội lỗi trong quá khứ mà anh phải gánh chịu tất cả đều xứng đáng!” 
Bạch Cẩm Sương nhắm mắt lại, cảm giác ánh mắt lại chua xót vô cùng.

Người đàn ông này tại sao lại làm cho người ta đau lòng như vậy.

Cô nói: “Anh có thể yên tâm rằng em sẽ không bao giờ rời bỏ anh một lần nữa.

Một lần là đủ rồi!” 
Mặc Tu Nhân nắm chặt tay cô: “Ừm, một lần là đủ rồi!” 
Lúc Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư tiến vào phòng bệnh liền nhìn thấy Mặc Tu Nhẫn nằm trên một giường bệnh khác trong phòng bệnh.

Một bệnh trở thành hai, trên thực tế cũng không có gì, vấn đề là hai bệnh nhân này vẻ mặt thâm tình khổ sở nhìn nhau, còn nắm chặt tay nhau.


Hình ảnh này làm cho người ta có chút khó nói nên lời.

Cảnh Hạo Đông nhịn không được ho khan một tiếng, tay Bạch Cẩm Sương dùng sức mạnh mẽ rút tay lại, kéo đến mức Mặc Tu Nhân cả lưng đều đau, nhịn không được khẽ rên một tiếng.

Bạch Cẩm Sương lập tức hoảng hốt: “Mặc Tu Nhân, anh không sao chứ?” 
Mặc Tu Nhân lắc đầu: “Anh không sao!” 
Nói xong, anh buông tay Bạch Cẩm Sương ra, ánh mắt giống như nhìn người chết nhìn Cảnh Hạo Đông: “Cậu rất biết chọn thời gian!”.

Cảnh Hạo Đông cười một tiếng: “Hừ, cái này, tôi không phải nghe nói nhà thiết kế Bạch tỉnh lại liền cùng Kim Thư vội vàng tới đây sao, cậu cũng không biết mấy ngày nay tôi bận rộn thể nào, không chỉ bận rộn chuyện của mình còn phải giúp cậu điều tra.

.

”.

Mặc Tu Nhân cắt đứt lời nói của anh ta: “Cậu nói nhảm nhiều thật đấy!" 
Cảnh Hạo Đông nhíu mày lập tức hiểu được Mặc Tu Nhân không hy vọng anh ta ở trước mặt Bạch Cẩm Sương nói mình điều tra chuyện của Vũ Quảng Đình.

Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng: “Được rồi, không nói nhảm nữa!” 
Anh ta nói xong nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, mở miệng trêu chọc nói: "Nghe nói cậu bị thương cũng không muốn trị liệu?" 

Bạch Cẩm Sương nghe được lời này theo bản năng nhìn về phía Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân có chút lúng túng: “Cảnh Hạo Đông, cậu đến thăm bệnh hay đến điều tra?” 
Cảnh Hạo Đông nhìn ra Mặc Tu Nhân ngượng ngùng, anh ta khẽ cười hỏi Bạch Cẩm Sương: “Nhà thiết kế Bạch hiện tại đã khôi phục trí nhớ sao?” 
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Cảnh Hạo Đông, ngồi dậy tựa vào giường bệnh: “Đương nhiên, tớ còn nhớ lần đầu tiên cậu cùng Sở Tuấn Thịnh đấu khí trên đường lớn va chạm, đem cánh tay gãy của mình đến bệnh viện!” 
Cảnh Hạo Đông khẽ đưa tay sờ sờ mũi, cười đánh trống lảng: “Haha, chuyện này xảy ra quá lâu rồi, tớ quên rồi!”.

Bạch Cẩm Sương cười không nói gì.

Cảnh Hạo Đông xoa xoa mi tâm mở miệng nói: “Lại nói tiếp, tất cả chúng ta cùng với bệnh viện thật sự có duyên phận, từ khi tớ quen biết các cậu chúng ta ở bệnh viện này đã gặp không dưới mười lần rồi!” 
Mặc Tu Nhấn lạnh lẽo nhìn anh ta: “Đây là tự nhiên, dù sao bệnh của cậu không phải là nhẹ!” 
Cảnh Hạo Đông: ".

.

” 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.