Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 768: Xuất Viện





Hai ngày sau, Mặc Tu Nhân Và Bạch Cẩm Sương cùng nhau xuất viện.

Vết thương ở lưng Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng sẽ không nứt ra, tâm tình Bạch Cẩm Sương cũng ổn định không ít.

Lúc hai người đi ra ngoài bệnh viện, Bạch Cẩm Sương nhịn không được nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Hiện tại anh có thể cho em biết lý do tại sao lưng của anh bị thương chưa?”
Mặc Tu Nhân nghe được lời này nhìn Bạch Cẩm Sương, trầm ngâm một lúc thành thật mà nói: “Vũ Quảng Bình đưa dụ anh vào tròng, lần anh đi Nha Trang kia, chính xác là một cái bẫy!
Bạch Cẩm Sương lập tức nghĩ đến đủ mọi sự việc trước đó của Vũ Quảng Đình đối với cô, cô có chút lo lắng: “Vậy anh...”
Mặc Tu Nhân xoa xoa tóc cô: “Không sao, đừng lo lắng cho anh, anh sẽ tự biết xử lý mọi chuyện!”

Anh giúp Bạch Cẩm Sương mở cửa xe, Bạch Cẩm Sương đang muốn lên xe đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng do dự, thanh âm khó tin: “Cẩm, Cẩm Sương.”
Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân đồng thời xoay người, nhìn thấy Tổng Đình Nguyên thần sắc khiếp sợ cách đó không xa.

Con người Bạch Cẩm Sương lóe lên, vẻ mặt lãnh đạm xoay người lên xe.

Tổng Đình Nguyên có chút nóng nảy trực tiếp chạy tới, Mặc Tu Nhân đóng cửa xe lại, ngăn trở Tổng Đình Nguyên:”Chú Tống!”
Tống Đình Nguyên vẻ mặt kích động nhìn cửa xe: “Trong xe là Cẩm Sương đúng không? Tôi vừa thấy nó!”
Mặc Tu Nhân mím môi: “Vậy thì sao? Không phải thì sao? Không phải chú đã tìm thấy con gái mình rồi ư?”.

Tống Đình Nguyên vẻ mặt phẫn nộ: “Thế nhưng cậu biết rõ Tống Thúy Kiều là giả!”
Mặc Tu Nhân mặt không chút thay đổi: “Giả vì sao chú còn muốn nhận?”
Tổng Đình Nguyên vẻ mặt đau đớn: “Cậu biết đấy, tôi đã bị Tổng Chỉ Nam lừa gạt!”
Mặc Tu Nhân nói: “Chú Tống, tuy rằng cháu rất đồng tình với chuyện mà chú gặp phải, nhưng mà chú nên biết, năm đó chứ không nhận ra Cẩm Sương, còn nhắm vào cô ấy, muốn có ấy không nghĩ gì là không thể, huống chi chú muốn nhận Cẩm Sương, điểm mấu chốt không phải ở chỗ Cẩm Sương, chú nên đi tìm dì Đỗ mới đúng! Cầm Sương hiện tại đã cùng dì Đỗ nhận nhau rồi!”.

Tổng Đình Nguyên si ngốc nhìn con gái trong xe, trong lòng khổ sở đến cực điểm:”Thế nhưng, tôi bây giờ không tìm được bà ấy!”
Tổng Đình Nguyên cảm thấy mình cả đời hồ đồ, không bảo vệ tốt cho vợ con, tìm hơn mười hai mươi năm lại tìm được một người giả mạo, làm tổn thương lòng con gái.


Vẻ mặt ông ta buồn bã nhìn Mặc Tu Nhân: “Tôi chỉ muốn gặp con bé, tôi muốn xin lỗi con bé!"
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Thế nhưng Cẩm Sương hiện tại không muốn gặp chú, chú nên nhìn ra đừng để cô ấy khó xử, cô ấy gần đây mới khôi phục lại trí nhớ, cảm xúc vẫn không ổn định!”
“Chuyện gì đã xảy ra với con bé? Làm thế nào con bé lại bị mất trí nhớ?” Tống Đình Nguyên lo lắng nhìn Mặc Tu Nhân.

Tổng Đình Nguyên rốt cuộc là bố đẻ của Bạch Cẩm Sương, cũng là người làm cho Bạch Cẩm Sương tổn thương không ít, nhưng Mặc Tu Nhân đối với ông ta vẫn rất khách khí: “Những chuyện này nếu chú muốn biết hãy chờ sau này Cẩm Sương nguyện ý đối mặt với chú, hoặc là dì Đỗ nguyện ý nói cho chú biết, chú tự nhiên sẽ biết!”
Tổng Đình Nguyên đắng chát gật đầu: “Được rồi!”
“Chú đang bận gì cứ làm, cháu xin phép đi trước!” Mặc Tu Nhân nói xong xoay người đi sang phía bên kia, mở cửa xe lên xe.

Tổng Đình Nguyên yên lặng nhìn xe, Mặc Tu Nhân mở miệng nói: “Triệu Văn Vương, lái xe!”
Triệu Viêm đáp một tiếng, lập tức khởi động xe.

Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương nhìn bên ngoài cửa sổ xe, buồn bực không vui nhộn không được nắm tay cô: “Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương xoay người nhìn anh: “Có chuyện gì vậy?”
“Nếu em không vui, tại sao không nói chuyện với ông ấy?”
Con người Bạch Cẩm Sương lóe lên: “Nói cái gì? Nói ông ta năm đó vì sao không bảo vệ tốt mẹ em, làm em thất lạc, hay là nói năm đó ông ta hồ đồ nhận một cái hàng giả, để em ở đâu? Em biết ông ta không cố ý, em cũng không nghĩ đến việc nổi giận với ông ta, nhưng em đã hai mươi tám tuổi rồi, lại cùng bố đẻ của mình xa lạ như vậy, em biết cái này không có ai thấy kỳ quái, thế nhưng em không có dũng khí đối mặt với ông ta!”
Nghe Bạch Cẩm Sương nói như vậy, Mặc Tu Nhân đại khái hiểu được tâm tư của cô.


Anh gật đầu, nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương: “Anh biết, cho dù em có muốn gặp ông ấy hay không anh đều tôn trọng quyết định của em!”
Bạch Cẩm Sương “Ừm” một tiếng, không nói gì nữa.

Chiếc xe đi về phía Tử Uyển.

Bạch Cẩm Sương nhìn môi trường xa lạ bên ngoài cửa sổ xe, nhịn không được mở miệng: “Chúng ta đi đâu?”
Mặc Tu Nhân nắm tay cô, hơi dùng sức: “Tử Uyển!”
Bạch Cẩm Sương ngẩn ra, cô biết Tử Uyển là một tài sản của Mặc Tu Nhân, thế nhưng trước kia cho tới bây giờ cô chưa từng tới.

Cô suy nghĩ một chút và hỏi: “Chúng ta đến đó làm gì?
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm: “Đi gặp Tổng Chí Nam!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.