**********
Chương 842: Đột nhiên sáng tỏ
Cảnh Hạo Đông nhạy cảm phát hiện ra có gì là lạ, cách màn hình anh ta cũng cảm nhận được thần kinh của Mặc Tu Nhân đang căng lên.
Cảnh Hạo Đông: “Tu Nhân, anh hỏi cái này làm gì?”
Mặc Tu Nhân không trả lời câu hỏi của Cảnh Hạo
Đông, trong đầu anh lúc này có vô vàn suy nghĩ.
Dường như có một số chuyện bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau.
Lục Thành Ngôn xuất hiện, giúp Bạch Cẩm Sương trị liệu, thời gian xuất hiện vô cùng trùng hợp, ngay đúng vào lúc mình đang tìm bác sĩ khoa thần kinh.
Sau khi anh ta xuất hiện, Tần Vô Đoan số một cũng xuất hiện, về sau, Sở Hạnh Từ muốn cùng anh mở chuỗi siêu thị, cần số tiền đầu tư lớn.
Thái độ của Sở Hạnh Từ rất thành khẩn, cho nên, sau năm lần bảy lượt cổ thuyết phục anh, anh cũng đã chấp nhận.
Cho đến bay giờ, Tần Vô Đoan số một vào làm trong phòng kế toán của tập toàn nhà họ Tần, nhìn như đã nằm trong tay toàn bộ quyền lực tài chính của tập đoàn nhà họ Tân.
Những chuyện này nhìn như không có quan hệ gì.
Nhưng nếu như Sở Hạnh Từ là anh trai của Lục Thành Ngôn thì sao?
Mọi chuyện dường như đã được sáng tỏ rõ ràng!
Mặc Tu Nhân nắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra, đối với những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, lúc này thì cuối cùng anh cũng có chút manh mối.
Sở Hạnh Từ vẫn luôn dụ dỗ anh hợp tác, Lục Thành Ngôn lại gấp gáp đưa Tần Vô Đoạn số một vào làm trong phòng tài chính, thời gian đều trùng hợp như thế, mà Mặc Tu Nhân từ trước đến nay là người không bao giờ tin vào sự trùng hợp.
Cho nên chỉ còn một đáp án duy nhất, bọn họ chính là sợi xích đang hòng tóm lấy tài chính của tập đoàn nhà họ Tần.
Mặc Tu Nhân cười lạnh một tiếng, trò chơi này, thật sự là càng lúc càng thú vị, vậy thì cứ chờ xem, đến cuối cùng là ai chơi chết ai.
Xét thấy Sở Tuấn Thịnh vô tình đã cho anh một “mật báo”, tâm trạng của Mặc Tu Nhân không tệ, gửi tin nhắn trả lời Cảnh Hạo Đông và Sở Tuấn Thịnh rồi mới cất điện thoại.
Mặc Tu Nhân: “Tôi hỏi những thứ này làm gì thì sau này nói cho anh nghe sau, bây giờ phải giữ bí mật Mặc Tu Nhân: “Còn Sở Tuấn Thịnh, lần này rất cảm ơn anh, giúp tôi một ơn huệ lớn, có thời gian mời anh ăn cơm.
Mặc Tu Nhân gửi tin nhắn xong thì cũng biến mất.
Cảnh Hạo Đông: “Có chuyện gì thế? Lại còn giữ bí mật”
Sở Tuấn Thịnh: “Tôi có hơi khó hiểu, anh ta rốt cuộc đang nói gì vậy?”
Cảnh Hạo Đông: "Tôi cũng không biết
Sở Tuấn Thịnh: “Tôi còn tưởng rằng chuyện gì anh cũng biết cơ.
Cảnh Hạo Đông: “Nói cho tôi biết đi, đây không phải là do tôi bị ảo giác, mà là anh đang gây sự với tôi, đúng không?"
Sở Tuấn Thịnh: “Anh thật đáng thương, không thì tại sao lại xem sự thật thành ảo giác cơ chứ.
Cảnh Hạo Đông: “Sở Tuấn Thịnh, muốn đánh nhau đúng không, gửi thời gian địa điểm qua đây, xem tôi có đánh đến mức anh phải gọi bố không!”
Sở Tuấn Thịnh: “Nếu anh đã đến tận nơi gọi tôi là bố, mà tôi từ chối thì bất kính quá, bây giờ đến luôn, hội sở Quân Mạch, ai sợ người đó là chó"
Cảnh Hạo Đông: “Đến thì đến, anh chờ đó cho tôi!”
Hôm nay Mặc Tu Nhân phải làm thêm giờ, đã sớm sắp xếp xong tất cả, lúc tan làm, anh còn cố ý gọi điện thoại cho Sở Hạnh Từ nói: "Tổng giám đốc Sở, sắp tới công ty có một hạng mục tài chính hấp dẫn, tôi sẽ rót tiền vào trong chuỗi siêu thị.
Đến lúc đó, anh cứ chờ lấy tiền là được.
Sở Hạnh Từ biểu hiện rất bình tĩnh: “Cảm ơn tổng giám đốc Mặc, đến lúc đó, tôi sẽ không để anh phải thất vọng.
Mặc Tu Nhân cười một tiếng: “Tôi tin tưởng năng lực của tổng giám đốc Sở.
Hai bên kết thúc cuộc trò chuyện trong vui vẻ, Mặc Tu Nhân cười lạnh một tiếng, chỉ mong là Sở Hạnh Từ thật sự đừng làm mình thất vọng, nếu như kế hoạch của anh ta quá vụng về thì đúng là lãng phí sức lực của mình, đã hạ một ván cờ lớn đến như thể cơ mà!
Mặc Tu Nhân ra khỏi công ty, gọi một cuộc điện thoại cho Bạch Cẩm Sương, biết được Bạch Cẩm Sương cũng đang tăng ca, thế là trực tiếp đi đến trang sức đá quý Tư Huyền.
Anh vừa xuống xe, đi đến phòng làm việc, thì đã nghe thấy một tiếng gọi non nớt: “Bố!”
Mặc Tu Nhân khẽ giật mình, trông thấy Tần Minh Huyền đang đứng trong hành lang, ánh mắt sáng như sao đang nhìn anh, anh cười cười: “Bông Vải, con tan học vẫn chưa về nhà à?”
Tần Minh Huyền ngoan ngoãn nói: “Con đã mấy ngày không gặp được bố rồi, Đa Nhiên nói, con đến phòng làm việc của của mẹ chắc chắn sẽ có thể gặp được bố”
Mặc Tu Nhân ngẩn người, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt con trai, giọng nói dịu dàng: “Là do mấy ngày nay bố quá bận rộn, không có sức mà chơi với Bông Vải, bố xin lỗi Bông Vải, có điều...!sao Đa Nhiên lại biết là con đến nơi này thì có thể nhìn thấy bố thế?”
Tần Minh Huyền mở to mắt nhìn: “Bởi vì Đa Nhiên nói rằng bố mà không gặp mẹ thì chắc chắn là nhớ muốn chết, chỉ cần bố rảnh rỗi thì sẽ đến tìm mẹ, bố của bạn ấy nói như thế đấy ạ.
Mặc Tu Nhân khẽ giật mình, có chút dở khóc dở cười, cái tên Cảnh Hạo Đông này, dạy con gái...!anh cũng không biết phải nói sao cho phải.
Mặc Tu Nhân vuốt ve đầu cậu bé: “Vậy sau này...!bố sẽ đến tìm con trước, có được không?”
Cậu bé con mở to mắt nhìn: “Vậy thì không cần đầu, con chỉ muốn những lúc nào con muốn gặp bố thì có thể gặp bố ngay được thôi, bố tìm mẹ nhiều thì mới có thể tạo ra em gái cho con được
Mặc Tu Nhân suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng của mình, vẻ mặt của anh đúng là một lời khó nói hết: “Đây cũng là...!Cảnh Đa Nhiên nói cho con?”
Tần Minh Huyền gật gật đầu, bản đứng Cảnh Đa Nhiên không chút do dự: “Vâng, bạn ấy nói rằng những lời này là bố bạn ấy nói cho bạn ấy
Tâm tình của Mặc Tu Nhân rất phức tạp, anh đã không ôm bất kì hi vọng gì với liêm sỉ của Cảnh Hạo Đông nữa rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của Bạch Cẩm Sương mở ra.
Cô nhìn thấy Mặc Tu Nhân và Tần Minh Huyền đứng trong hành lang, có hơi giật mình: “Hai người đứng đó làm gì thế?”.
ngôn tình sủng
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tần Minh Huyền, nói: “Anh thấy Bông Vải ở đây, anh đang tâm sự với thằng bé!”
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn: “Thế cơ à? Nếu anh đến rồi thì chúng ta về thôi!”
Bạch Cẩm Sương ban nãy còn đang lo lắng, Tần Minh Huyền ra ngoài đi vệ sinh, sao lâu thế rồi mà còn chưa trở lại.
Cô ra ngoài xem thử, kết quả là Mặc Tu Nhân đã đến từ sớm, còn đang lôi kéo thằng bé mà trò chuyện.
Một nhà ba người ra khỏi phòng làm việc, lên xe.
Tâm trạng của Mặc Tu Nhân rất tốt: “Cẩm Sương, em có chỗ nào đặc biệt muốn đi không, ngày mai anh đưa em đi chơi!”
Bạch Cẩm Sương đã biết rõ còn cố hỏi: “Ngày mai là ngày làm việc, tại sao chúng ta lại đi chơi?"
Dáng vẻ ngơ ngác của Bạch Cẩm Sương dường như hoàn toàn không biết ngày mai là ngày gì vậy.
Gương mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân đen lại: “Em...!quên ngày mai là ngày mấy à?”
Bạch Cẩm Sương cau mày: “Trung thu? Hình như còn đến nửa tháng nữa cơ! Vậy gần nhất dường như cũng không có ngày gì đặc biệt, em không nhớ ra nổi.
Mặc Tu Nhân lái xe, tay nắm lấy tay lái có hơi chặt, giọng nói mang chút hồi hộp và chờ mong: “Em nghĩ lại một chút xem: Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Em không nhớ nổi thật, ngày lễ gì, anh cứ nói thẳng với em đi, không được sao, sao cứ phải bắt em chơi trò đánh đố này, thật là trẻ con!”
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương không đoán ra được thật, vẻ mặt có hơi buồn bã, anh nhấp nhấp môi: “Không có ngày lễ gì, chỉ là...!anh đột nhiên muốn mời em ăn cơm!”
Bạch Cẩm Sương không ngờ Mặc Tu Nhân cứng miệng như thế, không chịu nói với mình là ngày lễ gì.
Cô bất đắc dĩ thở dài, sao lại có loại người sĩ diện như thế nhỉ!
Tân Minh Huyền ngồi ở ghế sau, trong quá trình Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân nói chuyện thì đã ngủ mất.
Bạch Cẩm Sương quay đầu nhìn con trai, ngoẹo đầu nhìn về phía Mặc Tu Nhân: "Sao thể? Không vui à?”
Mặc Tu Nhân buồn rầu: "Không có!
Bạch Cẩm Sương nín cười: “Anh có, thế mà anh còn không chịu nói thật với em.
Mặc Tu Nhân nghiêm mặt: “Anh không có thật mà anh bình thường cũng đã như thế.".