Sắc mặt Sở Hạnh Từ cứ thay đổi không ngừng, cuối cùng lại ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào Mặc Tu Nhân: "Anh muốn hỏi cái gì?"
Mặc Tu Nhân nói: "Khi nào thì Lục Thành Ngôn đã lấy đi thông tin gen của anh trai tôi và bắt đầu làm thử nghiệm?"
Sở Hạnh Từ trầm mặc hai giây, nói thật ra: "Tám năm trước em ấy cố ý tiếp cận Tần Vô Đoan, liền thành công!"
Mặc Tu Nhân nói: "Vậy những dấu vết sinh hoạt mà tôi tra được ở nước A trước đó.
Sở Hạnh Từ nói: "Đó là Tần Vô Đoạn số 1, thế nhưng tình trạng của anh ta rất không ổn định, anh ta chỉ để lại một số dấu vết ở bên ngoài, bởi vì sợ sau này anh không tin thân phận của anh ta, cho nên mới cố ý để lại những dấu vết sinh hoạt đó, sau đó anh ta lại vào phòng thí nghiệm một lần nữa, phải đến ba năm sau, tình trạng của anh ta mới ổn định, mới bắt đầu sống ở nước A, khi Thành Ngôn hoàn toàn kiểm soát được anh ta, rồi chúng tôi mới trở về thành phố Trà Giang!”
Mặc Tu Nhân im lặng vài giây, những gì Sở Hạnh Từ nói về cơ bản phù hợp với những gì anh đã tra được trước đó.
Lúc trước khi Tần Võ Đoạn số 1 vừa mới xuất hiện, anh liền cho người đi điều tra, không ngờ rằng sáu năm trước đối phương đã từng xuất hiện ở nước A, cho nên lúc đó anh vẫn có chút nghi ngờ bởi vì thời gian quá trùng hợp, dù sao thì Tần Vô Đoan cũng vừa mới chết, lại xuất hiện ở nước ngoài, rất dễ khiến người khác đoán rằng lúc đó anh ấy chưa hề chết!
Thậm chí Mặc Tu Nhân đã từng nghi hoặc rằng có khi nào thi thể của Tần Vô Đoan đã bị tráo hay không, bây giờ nghe được lời nói của Sở Hạnh Từ, anh về cơ bản đã hiểu được.
Anh liếc nhìn Sở Hạnh Từ: "Tôi thật không ngờ rằng hai người đã đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm như vậy!" Sở Hạnh Từ mặt không hề có chút cảm xúc nào: "Nếu không thì sao, ai báo thù mà không cố hết sức để mà chuẩn bị thật tốt cơ chứ!"
Mặc Tu Nhân cười khẩy một tiếng: "Đáng tiếc thật, anh đã tìm nhầm đối tượng để trả thù rồi!" Sở Hạnh Từ nhíu mày lại: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Mặc Tu Nhân trực tiếp quăng chứng cứ ra: "Cho anh nghe vài thứ trước đã
Đó là ghi âm cuộc nói chuyện khi bố của Sở Hạnh Từ gọi điện cho Thẩm Diệp Bách, ngay khi Sở Hạnh Từ nghe thấy giọng nói của bố mình, sắc mặt liền thay đổi.
Đợi sau khi anh ta nghe xong, trong lòng liền có một suy đoán không thể nào xảy ra.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy anh ta tư thể bị phá nát tam quan, cứ thể lắc đầu, nhàn nhạt cất tiếng nói: "Thế nào? Không tin à? Vậy tôi lại cho anh xem một thứ "
Mặc Tu Nhân ném giấy tờ ghi nợ năm đó Tần Hạo đã cho bố Sở Hạnh Từ vay tiền, Sở Hạnh Từ như bị sét đánh, anh ta siết chặt giấy ghi nợ không nói lời nào.
Trong đoạn ghi âm, giọng nói là của bố, chữ trên giấy ghi nợ cũng do chính tay bố viết, anh ta có thể phân biệt được, những thứ này có sức thuyết phục hơn hàng trăm lần so với bằng chứng mà Thẩm Diệp Bách đưa cho anh ta.
Anh ta siết chặt nắm tay, dùng lực mạnh đến nỗi lòng bàn tay rướm máu.
Mặc Tu Nhân không cho anh ta chút thời gian thả lỏng nào, trực tiếp nói: "Sở Hạnh Từ, tôi nói anh ngu xuẩn, là bởi vì anh chưa làm rõ được sự thật, đã xông lên báo thù, nói chính xác hơn, anh đã bị kẻ thù lợi dụng như một khẩu súng, hại chết bố mẹ anh là nhà họ Thẩm, không phải nhà chúng tôi!"
Sở Hạnh Từ giật mình, hai mắt đỏ vô cùng: "Không thể nào...!không thể nào, đây không phải là sự thật, chủ Thẩm đã nói rõ ràng là chú ấy cho...!bố tôi vay tiền, là bố anh...!bố anh vì Tập đoàn Tần thị mà chiếm đoạt tiền của bố tôi!"
Ánh mắt Mặc Tu Nhân trầm xuống: "Bố tôi không làm chuyện thất đức như vậy đâu, nếu không phải năm đó bố tôi mang ơn nhà họ Thẩm, ông ấy đã hứa với Thẩm Diệp Bách không nói chuyện này ra bên ngoài, t r u y e n a p p.
c o m anh cho rằng mình có thể đổ cái chuyện đáng kinh tởm này lên trên đầu của nhà chúng tôi à, hơn nữa, bằng chứng đã được đưa cho anh rồi, tin hay không thì tùy anh, ồ, đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên nói với anh, nếu như anh không tin, anh có thể đi hỏi cô Thẩm!"
Sở Hạnh Từ đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, một người đàn ông lớn từng này tuổi, vẻ mặt đó giống như đã thực sự tuyệt vọng, như sắp khóc tới nơi: "Ý của anh là Đinh Nhiên biết chuyện này sao?"
Mặc Tu Nhân nói: "Anh có thể đi hỏi cô ta!"
Mặc Tu Nhân không rõ rằng Thẩm Đinh Nhiên có biết hay không, nhưng dựa vào những gì cô ấy nói với Bạch Cẩm Sương trên tàu du lịch, cô ấy hẳn đã biết điều đó!
Nhưng mà, nếu Sở Hạnh Từ dám bắt Bạch Cẩm
Sương, vậy tại sao anh phải nể mặt Sở Hạnh Từ chứ
Nếu biết bố mẹ của người mà mình thích đã hại chết bố mẹ của chính mình, hơn nữa, rõ ràng là đối phương còn biết được sự thật, nhưng vẫn giấu giếm anh ta, nghĩ như vậy, không còn gì đau đớn hơn chuyện này nữa!
Hơn nữa, ban nãy Sở Hạnh Từ cũng đã nói rồi, là Thẩm Diệp Bách nói cho anh ta biết cái gọi là sự thật, nhưng Thẩm Diệp Bách không biết xấu hổ đảo ngược chuyện vay tiền và hãm hại người khác, chính ông ta lại trở thành người cho bố Sở Hạnh Từ vay tiền, Tần Hạo lại trở thành kẻ thù của Sở Hạnh Từ.
Mặc Tu Nhân khi nghĩ đến điều này, vẻ mặt trông có chút nguy hiểm, nếu nói rằng Thẩm Diệp Bách không muốn mượn tay của Sở Hạnh Từ, để giải quyết nhà họ Tần, anh không tin!
Sở Hạnh Từ ôm chặt đầu không nói gì, không ai có thể hiểu được tâm trạng của anh ta vào lúc này, không chỉ là nỗi đau khi bị Thẩm Đinh Nhiên che giấu, bị nhà họ Thẩm che giấu, mà còn là sự không cam lòng và phẫn nộ khi nhận sai kẻ thù, bị kẻ thù đùa giỡn như một con khỉ.
Thẩm Diệp Bách đã nói cho anh ta một sự thật giả dối, anh ta đã chìm đắm trong hận thù nhiều năm qua, anh ta sống mà coi kẻ thù của mình như một vị bồ tát.
*
Đáng buồn hơn đó là, anh ta lại đem lòng yêu con gái của kẻ thù, bao nhiêu năm vẫn luôn yêu thương Thẩm Định Nhiên, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ, sau khi trả thù xong, anh ta sẽ giải trừ quan hệ với nhà họ Thẩm, tự mình tới hỏi cưới Thẩm Đinh Nhiên, để cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới!
Thế nhưng bây giờ, khi biết người con gái mà anh ta chiều chuộng bấy lâu nay thực sự là con gái của kẻ thù đã giết bố anh, cõi lòng anh ta trở nên lạnh lẽo, dường như tất cả mọi thứ trước đây đều như hoa trong gương, trăng trong nước, hoàn toàn bị phá hỏng!
Ban nãy anh ta vừa đau khổ vừa đấu tranh, vừa từ bỏ ý định trả thù, chỉ để Thẩm Đinh Nhiên được bình an vô sự.
Thế nhưng bây giờ, thực tế đã giáng một đòn nặng nề vào chính anh ta, người phụ nữ anh ta cứu không chỉ là con gái của kẻ thù đã giết bố anh, mà còn là người biết sự thật về cái chết của bố mẹ anh ta!
Anh ta hận lắm!
Mặc Tu Nhân không có ý định tiếp tục nhìn Sở Hạnh Từ đau khổ giãy giụa, anh trực tiếp đứng dậy, dự định đi ra ngoài.
Sở Hạnh Từ đột nhiên ngẩng phắt đầu lên: "Giám đốc Mặc, tôi xin lỗi vì chuyện ngày hôm nay và chuyện đã xảy ra trước đây, tôi sẵn sàng bồi thường gấp đôi những tổn thất đã gây ra cho nhà họ Tần, tôi chỉ mong anh đồng ý với tôi một chuyện!”
Mặc Tu Nhân nhướng mày lên, nhìn sự thù hận đong đầy trong mắt Sở Hạnh Từ, anh hỏi: "Chuyện gì?"
Khóe miệng Sở Hạnh Từ mấp máy, trầm giọng lên tiếng: "Đừng nói ra chuyện tôi đã biết được sự thật!"
Mặc Tu Nhân ngay lập tức hiểu ra rằng, Sở Hạnh Từ muốn tiếp tục giả làm con nuôi của nhà họ Thẩm, dùng thân phận này để báo thù.
Anh chợt nhận ra rằng nếu nhà họ Thẩm thực sự bị Sở Hạnh Từ giải quyết, chắc chắn vẻ mặt của Thẩm Diệp Bách sẽ rất đặc sắc, dù sao thì, Sở Hạnh Từ cũng do một tay ông ta nuôi lớn.
Nếu như Thẩm Diệp Bách ông ta thích chơi trò lật lọng, đứng đằng sau thao túng ván cờ, vậy thì hãy để ông ta nếm trải hậu quả mà chính mình đã gây ra!
Mặc Tu Nhân gật gật đầu: "Trước khi anh tiêu diệt xong nhà họ Thẩm, tôi sẽ không nói ra bên ngoài dù chỉ là một chữ!"
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ngoài ra...!tôi hy vọng em trai của anh đừng làm bất kỳ ám thị thôi miên nào với Cẩm Sương nữa, nếu không...!tôi không ngại để anh ta chết đâu, như vậy thì sẽ không có ai khống chế được Cẩm Sương nữa!"
Mặc Tu Nhân nói rồi, tâm trạng thoải mái chỉnh lại cổ tay áo, không nhanh không chậm mà bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của anh, vẻ mặt của Sở Hạnh Từ thay đổi, trầm giọng nói: "Sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu!".