**********
Chương 889: Ông trời thương xót
Bạch Cẩm Sương không hề từ chối, cô gật đầu: Được!”
Mặc Tu Nhân nghe được câu này không kìm được hỏi cô một cầu: "Em muốn một đám cưới thế nào?” Bạch Cẩm Sương bất ngờ: “Anh muốn tổ chức đám cưới?"
Đồng tử của Mặc Tu Nhân co lại: “Em không muốn làm sao?” Bạch Cẩm Sương mỉm môi: “Em không muốn
Mặc Tu Nhân không ngờ cô lại trả lời dứt khoát như vậy, trong lòng hơi buồn bã: “Tại sao?”
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân rồi nói thật: “Mặc dù hiện giờ...!anh Vô Đoan cũng được ông trời thương xót, sống đi chết lại nhưng...!đám cưới năm đó vẫn là một nỗi ám ảnh quá lớn với em.
Tạm thời em vẫn chưa đủ dũng cảm để tổ chức đám cưới thêm một lần nữa.
Nghe được câu này của cô, Mặc Tu Nhân không khỏi cảm thấy ăn năn nhưng anh cũng hiểu được suy nghĩ của Bạch Cẩm Sương.
Mọi chuyện năm đó quá thảm khốc, để lại trong lòng mọi người một ấn tượng quá sâu đậm.
Bạch Cẩm Sương không quên được cũng là chuyện hết sức bình thường.
Mặc dù anh hơi thất vọng nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của cô: "Được, vậy chúng ta tạm thời chỉ đăng ký kết hôn trước, không làm đám cưới vội.”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cô không nói gì nữa.
Lúc sắp tới phòng làm việc cô mới nói: “Buổi trưa, anh sắp xếp người đưa Bông Vải về nhé.
Mấy hôm nay mẹ em không nhìn thấy Bông Vải nên hơi nhớ nó rồi."
Mặc Tu Nhân gật đầu: "Được, buổi trưa anh sẽ cho người đưa thằng bé về
Tới cửa phòng làm việc, Bạch Cẩm Sương nghiêng người hôn lên môi Mặc Tu Nhân: "Lúc nào muốn làm đám cưới em sẽ nói cho anh biết, chúng ta làm bù
Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng cười: “Được!” Lúc gần tới trưa, Bạch Cẩm Sương nhận được điện thoại của Đàm Phi Tuấn: "Thuốc của Mặc Tu Nhân được rồi, cháu xem lúc nào qua lấy được?”
Bạch Cẩm Sương không ngờ Đàm Phi Tuấn lại làm nhanh như vậy, cô lập tức trả lời: "Giờ cơm trưa cháu sẽ đi.
Tới giờ tan làm buổi trưa, Bạch Cẩm Sương dặn dò Annie, nếu Tần Minh Huyền được đưa tới đây thì cô cứ chăm sóc thằng bé một lát, đợi đến khi cô về rồi mới gọi Đỗ Yến Oanh tới đón.
Đáng ra Bạch Cẩm Sương muốn bảo người đưa thẳng Tần Minh Huyền về chung cư bên kia nhưng...!sáng nay Đỗ Yến Oanh có chuyện phải ra ngoài, bây giờ vẫn đang ở ngoài nên cô đành phải đưa thằng bé về đây.
Bạch Cẩm Sương sắp xếp xong hết mọi thứ mới vội vàng chạy tới phòng nghiên cứu hiện giờ của Đàm Phi
Tuấn.
Đến đó rồi Đàm Phi Tuấn còn bận hơn cô, ông đưa thuốc cho cô, dặn dò lượng thuốc uống rồi lại vội vàng quay về nghiên cứu.
Bạch Cẩm Sương cũng không muốn làm lỡ thời gian của ông nên cầm thuốc quay về Trang sức đá quý Tư Huyền.
Lúc trên đường, cô gọi điện thoại cho Tổng Đình Nguyên.
Vừa nãy Đàm Phi Tuấn nói với có một chuyện, ông đoán hình như phương thuốc kia của nhà họ Tổng có tác dụng với việc nghiên cứu điều trị thuốc chữa bệnh hen suyễn.
Nếu có được phương thuốc đó, ông nói chắc chắn có thể nghiên cứu ra được thuốc trị hen suyễn trong thời gian ngắn nhất.
Chuyện này là một bất ngờ vô cùng lớn với Bạch Cẩm Sương.
Chỉ có điều Đàm Phi Tuấn cũng nói vì Mặc Tu Nhân là người cầm phương thuốc này tới nên ông muốn hỏi cho rõ ràng.
Nếu hiện giờ ông muốn dùng phương thuốc này trong nghiên cứu phải nhận được sự đồng ý của người sở hữu phương thuốc, nếu không sẽ là xâm phạm quyền.
Mặc dù Tổng Đình Nguyên đưa cho Bạch Cẩm Sương nhưng cô vẫn muốn hỏi lại ý kiến của ông ta.
Lúc Bạch Cẩm Sương gọi điện thoại cho Tổng Đình Nguyên, ông ta đang đi theo Đỗ Yến Oanh, cách một quãng không xa cũng không gần.
Đỗ Yến Oanh cũng nhìn thấy ông ta nhưng không quan tâm cũng không đuổi đi.
Tổng Đình Nguyên nghe thấy Bạch Cẩm Sương hỏi về quyền hạn của phương thuốc đó thì lập tức hứa từ giờ về sau phương thuốc này sẽ thuộc về cô.
Thậm chí còn hỏi cô có cần phải viết giấy tờ chuyển nhượng hay gì không?
Bạch Cẩm Sương nhận được lời khẳng định của Tổng Đình Nguyên thì gật đầu rồi cúp điện thoại.
Cho dù có nghiên cứu được ra loại thuốc trị hen suyễn không nhưng sự hi sinh này của Tổng Đình Nguyên đã khiến cô thật sự chấp nhận ông ta.
Lúc Bạch Cẩm Sương trở lại phòng làm việc, Đỗ Yến Oanh vẫn chưa tới đón Tần Minh Huyền.
Annie vội vàng ra ngoài: "Cẩm Sương, cô về rồi sao? Bông Vải đang chơi trong phòng làm việc của cô, có điều cô phải giải quyết chuyện này đã
Bạch Cẩm Sương thấy Annie có vẻ rất khó xử nên hơi nhưởng mày: "Có chuyện gì vậy?
Annie nghiên người tới gần tại cô rồi nói nhỏ: "Có ba người tới tìm cô, trông có vẻ không phải là người tốt đẹp gì.
Cô đi xem thử đi, bây giờ bọn họ đang ở trong phòng tiếp khách.
Bạch Cẩm Sương hơi nhưởng mày: “Được, tôi qua đó xem thử trước, cô đi làm việc của mình trước đi.”
Bạch Cẩm Sương đi tới bên ngoài phòng tiếp khách nhìn ba người đó, có hai người phụ nữ một người đàn ông, cô quen một người, người đó chính là Đỗ Thanh Vy.
Người đàn ông và người phụ nữ còn lại tuổi cũng không còn trẻ nữa, phần tóc mai đã bạc có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Chỉ có điều nhìn thấy Đỗ Thanh Vy, cô cũng đại khái đoán được hai người bọn họ là ai, trong lòng cũng hiểu được phần nào mục đích bọn họ tới đây là gì.
Thời gian trùng hợp như vậy, ngoài chuyện của Đỗ Nghĩa ra cô không còn nghĩ được tới chuyện gì khác nữa.
Hai mắt cô tối lại, cô đẩy cửa bước vào trong.
Đỗ Thanh Vy vừa nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đã lập tức đầy vai người đối diện.
Thực ra không cần bà ta đầy thì Hà Yến cũng biết được Bạch Cẩm Sương là ai vì dù sao Bạch Cẩm Sương cũng quá giống Đỗ Yến Oanh.
Bà ta nhìn Bạch Cẩm Sương rồi cười: "Cô là Cẩm
Sương đúng không, tôi là bà ngoại của cô!"
Khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương không chút biểu cảm: "Xin lỗi, tôi không quen biết bà hơn nữa...!tôi nghe mẹ tôi nói bà ngoại tôi đã chết rồi."
Đúng vậy, bà ngoại ruột của Bạch Cẩm Sương đã chết còn người tên Hà Yến này là vợ sau của ông Đỗ Khang, bố ruột của Đỗ Yến Oanh.
Nhưng năm đó, Đỗ Yến Oanh cũng rất thông minh, rất được Đỗ Khang yêu quý.
Vậy nên cho dù có mẹ kế nhưng Đỗ Yến Oanh vẫn được Đỗ Khang yêu thương.
Vậy nên năm đó trước mặt Đỗ Yến Oanh, Hà Yến cũng phải rất mất công diễn cho tròn vai.
Chỉ đáng tiếc là về sau Đỗ Yến Oanh không thể sinh con, nảy sinh nhiều mâu thuẫn với các vị trưởng bối trong nhà họ Tống.
Nhưng Đỗ Khang và Hà Yến lại có chung một thái độ, là cùng đề ra một ý tưởng ngớ ngẩn, đó là để một người một người phụ nữ khác sinh cho Tổng Đình Nguyên một đứa con trai, rồi...!Đỗ Yến Oanh nuôi dưỡng như con dé.
Từ đó về sau, Đỗ Yến Oanh thất vọng luôn với ba nên đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Đỗ, về sau có quay lại Trà Giang mấy lần nhưng cũng không hề tới gặp người của nhà họ Đỗ.
Hà Yến nghe những gì Bạch Cẩm Sương nói, sắc mặt trở nên hơi khó coi.
Đỗ Khang kéo tay của Hà Yến, ý bảo đừng nói nữa.
Ông cụ nhìn Bạch Cẩm Sương rồi nói: "Mẹ của cháu không đồng ý nhận mẹ kế thì ông cũng có thể hiểu được chuyện cháu không đồng ý nhận bà ngoại, nhưng ông là ông ngoại của cháu, chuyện này cháu không thể phủ nhận được.
Bạch Cẩm Sương cười rồi gật đầu: "Đúng là không thể nào phủ nhận nhưng cũng không có cách nào để chấp nhận, bởi vì năm đó khi tôi chịu khổ ở nhà họ Bạch cũng không thấy người nhà họ Đỗ nào tới giúp tôi.”
Đỗ Khang cau mày: "Lúc đó chúng ta không hề biết cháu là con của Tổng Đình Nguyên và mẹ cháu
Bạch Cẩm Sương tự nhiên lại cười: "Thế bây giờ tại sao hai người lại biết và hai người biết chuyện tôi là con gái của mẹ tôi từ lúc nào?
Tự nhiên Đỗ Khang không nói chuyện nữa.
Lúc nào sao, đương nhiên là sáu năm trước khi Đỗ
Thanh Vy phát hiện ra thân phận của Bạch Cẩm Sương thì bọn họ cũng biết.
Chỉ có điều là Đỗ Yến Oanh đã cắt đứt liên lạc với gia đình, về sau Đỗ Khang không đi tìm người con gái này nữa chứ đừng nói gì là tìm đến cháu ngoại.
Hôm nay nếu không phải vì muốn tìm Bạch Cẩm Sương giúp đỡ thì có lẽ cả đời hai người cũng không liên lạc với nhau.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấu mục đích của bọn họ từ lâu nhưng cô chỉ cười nhạt mà không nói gì..