Bạch Cẩm Sương nhìn Tần Minh Huyền với vẻ mặt phức tạp: “Sao lại không phải là người cùng một thế giới?”
Tần Minh Huyền ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt rất nghiêm túc: “Cậu ấy là người rất hiếu động, còn con là người muốn hiếu động cũng không thể, bởi vì chỉ cần con vận động mạnh, con sẽ lên cơn hen suyễn, hai người như vậy có thể là cùng một thế giới sao? Mẹ, cho dù con có muốn, nhưng cũng không thể cùng cậu ấy chơi, cho nên, còn không bằng...!
Cậu bé mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh, rất nặng, nhiều khi chỉ vì bụi trong không khí nhiều một chút là cậu bé sẽ bị ốm, khác hẳn những người bình thường.
Bao năm qua mẹ đã rất lo lắng cho bệnh tình của cậu bé và mẹ là người hiểu cho nỗi buồn của cậu nhất.
Vì vậy, rõ ràng là cậu bé muốn ở một mình và sống một cách lặng lẽ.
Những lời tiếp theo, Tần Minh Huyền không nói, nhưng
Bạch Cẩm Sương lập tức hiểu ra.
Cảm giác đau nhói tim khiến Bạch Cẩm Sương cảm giác như có một con dao đâm thẳng vào tim.
Cô cảm thấy đau khổ đến tột cùng, nhẹ nhàng sờ đầu của anh chàng nhỏ bé: “Bông Vải, đừng buồn...Con không cần tự ti, mẹ sẽ nhanh chóng tìm ra thuốc trị hen suyễn cho con!”
Nghe vậy, cậu nhóc ngước mặt lên nhìn Bạch Cẩm Sương: “Mẹ, mẹ không cần an ủi con, con không buồn đâu! Con chỉ nói thật mà thôi, cho nên...Về sau hãy để cho Cảnh Đa Đa giữ khoảng cách với con đi, con muốn như trước kia, không có bạn vẫn tốt hơn!”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy như có ai đó đang nắm chặt trái tim mình, đau đớn đến nghẹt thở.
Cô ngồi xổm xuống và ôm cậu nhóc vào lòng: “Bông Vải, mẹ không an ủi con, mẹ đang nói thật!”
Tần Minh Huyền nghe vậy, cười thành tiếng, như một người trưởng thành: “Vậy cứ cho là mẹ đang nói thật đi, thật sự mẹ không cần lo lắng cho con, nếu có thuốc, con chắc chắn sẽ hợp tác điều trị.
Nhưng thật sự bây giờ con không muốn chơi với Cảnh Đa Đa, mẹ cũng đừng khuyên con, duy trì khoảng cách như vậy với cậu ấy cũng tốt mà!”
Dù sao, những người như cậu không thích hợp để có bạn bè.
Bạch Cẩm Sương đau lòng không biết nên nói gì, cô dịu dàng ôm lấy Tần Minh Huyền, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Bông Vải phải tin tưởng mẹ, mẹ nhất định sẽ giúp con tốt lên!”bé
Trước đây cô luôn biết rằng Tần Minh Huyền rất nhạy cảm với bệnh tình của bản thân.
Tuy nhiên, hôm nay đó là lần đầu tiên cô thực sự biết rằng cậu bé luôn nghĩ như vậy.
Cậu bé vẫn luôn bị bệnh, lúc nào cũng đi tới bệnh viện, xem ra, cậu và tất cả những người khỏe mạnh là người thuộc hai thế giới khác nhau.
Mắt Bạch Cẩm Sương đỏ dần lên.
Cô xoa đầu Tần Minh Huyền, nhẹ nhàng nói: “Bông Vải ngoan ngoãn chờ mẹ!”
Tần Minh Huyền ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ, mẹ đi đi, không cần lo lắng cho con!” Bạch Cẩm Sương đứng dậy, lập tức xoay người đi, đến góc đường, cô lập tức đưa tay lên lau mắt.
Vừa rồi cô không nói với Tần Minh Huyền, Đàm Phi Tuấn sắp sửa nghiên cứu ra được thuốc chữa bệnh hen suyễn, dù sao thì Đàm Phi Tuấn vẫn chưa tiến hành kiểm tra, đây chỉ là phỏng đoán sơ bộ, cần phải có chứng nhận và thử nghiệm để xác định hiệu quả của thuốc.
Cô không muốn thằng nhỏ lại rơi vào tuyệt vọng sau khi mới có một tia hy vọng, cô thật sự chịu không nổi!
Bạch Cẩm Sương đi xung quanh để tìm Cảnh Đa Đa, cô ấy vừa đi ngang qua và thấy Cảnh Đa Đa đang ôm Lâm Kim Thư khóc: “Mẹ, Tần Minh Huyền là đồ xấu xa, sau này không bao giờ ở trường học con che chở, bảo vệ cho cậu ấy nữa, cũng không chơi với cậu ấy nữa!”
Lâm Kim Thư ngẩng đầu, trong nháy mắt đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương.
Lâm Kim Thư cũng không biết nói gì, Bạch Cẩm Sương bất lực thở dài, mở miệng nói: “Vừa rồi Bông Vải không vui, dì lại đây thay Bông Vải nói lời xin lỗi với cháu!”
Cảnh Đa Đa quay đầu, vừa nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, lập tức trở nên ngượng ngùng: “Dì...Cháu...!Vừa rồi cháu nói...!
Bạch Cẩm Sương cười: “Không sao cả, dì biết cháu uất ức, là Bông Vải không tốt, chọc cho cháu tức giận, sau này dì sẽ dạy dỗ nó thật tốt!”
Cảnh Đa Đa dường như cảm giác được việc nói xấu sau lưng là không tốt, lại bị bắt không được, lập tức đỏ mặt không nói nữa.
Lâm Kim Thư buồn cười lạc đầu: “Cẩm Sương, cậu đừng an ủi con bé, tính tình con bé thế nào cậu còn không biết sao, cậu mà dỗ dành con bé thêm vài câu, con bé sẽ bay lên chín tầng mây đấy!”
Bạch Cẩm Sương: “...Có người nào lại đi nói con gái như vậy sao!”
Lâm Kim Thư nhún vai, xòe tay ra: “Cũng không có cách nào khác, tớ chỉ biết nói sự thật!”
Bạch Cẩm Sương buồn cười.
Cô gái nhỏ bĩu môi muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn Bạch Cẩm Sương, không biết nghĩ tới cái gì, cuối cùng vẫn cúi đầu, không nói gì nữa.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng người từ cửa hàng đồ cưới chạy đến: “Hai đứa nhỏ thử đồ sao rồi? Cảm giác thế nào, có bị rộng quá hay chật quá không, chúng tôi sẽ ghi chép lại và tiến hành xử lý!
Lâm Kim Thư cúi đầu nhìn Cảnh Đa Đa: “Con cảm giác thế nào? Nếu có thì nói ra nhé, chúng ta đổi bộ khác!
Cảnh Đa Đa mím môi: “Con thấy không sao cả!” Lâm Kim Thư mỉm cười: “Mẹ cũng cảm thấy vừa đó!”
Bạch Cẩm Sương nói: “Tớ đi tìm Bông Vải, hỏi xem thằng bé có mặc vừa hay không? Mà nếu có vừa thì cũng phải cởi ra!”
Bạch Cẩm Sương vừa nói vừa quay người bước ra ngoài.
Vừa đi tới đại sảnh, nơi trưng bày áo cưới, cô nhìn thấy Tần Minh Huyền đứng ở tủ kính, bên cạnh một người mẫu, bình tĩnh nhìn tủ kính pha lê từ bên ngoài.
Bạch Cẩm Sương nhìn theo ánh mắt của cậu và nhìn thấy một đứa trẻ ở lối vào của cửa hàng đồ cưới, đang chơi với một con Husky
Husky ngây thơ nghịch ngợm, đi vòng quanh chủ nhân của nó, thằng bé vui vẻ tươi cười sờ đầu con Husky.
Bạch Cẩm Sương tiến lại gần, nhìn thấy Tần Minh Huyền đang ấn tay lên cửa sổ thủy tinh, vẻ mặt ghen tị, cậu bé luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, hai mắt sáng ngời, ánh mắt không thể không nhìn theo con Husky.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Bạch Cẩm Sương liếc mắt một cái đã nhận ra trong lòng Tần Minh Huyền vừa buồn vừa hâm mộ, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, tim cô như bị dao cứ vào.
Bạch Cẩm Sương nhắm mắt, nắm chặt tay, cô càng thêm kiên định, quyết tâm, nhất định phải giúp Tần Minh Huyền chữa bệnh, để cậu bé trở thành một người bình thường, trưởng thành khỏe mạnh.
Trước kia, cô cảm thấy nếu cô đưa Tần Minh Huyền đi học, để cậu bé có một môi trường phát triển bình thường, thì tính cách của cậu bé sẽ tốt hơn.
Nhưng bây giờ cô mới biết được, đem con trai đặt trong môi trường đó, làm cậu bé lúc nào cũng cảm nhận được thân thể yếu ớt của mình, cậu bé khác biệt so với những người khác, có lẽ sẽ càng thêm tự ti và buồn bã.
Bạch Cẩm Sương nhìn hồi lâu, thấy cậu bé kia và con Husky đã đi rồi, Tần Minh Huyền còn đứng đó lưu luyến, nhìn bóng dáng một người một chó đi xa.
Cô bất lực thở dài, đi lên phía trước, xoa đầu Tần Minh Huyền: “Bông Vải, quần áo con mặc vừa không?”
Tần Minh Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, biểu cảm đã khôi phục bình thường, nếu không phải là Bạch Cẩm Sương đã quan sát cậu một lúc lâu, có lẽ cô sẽ không nghĩ tới việc con trai sẽ có biểu cảm hâm mộ và lưu luyến như vậy.
Tần Minh Huyền gật đầu, ngoan ngoãn mở miệng: "Con cảm thấy rất vừa!”.