Đằng sau chiếc xe màu đen đó, có một chiếc xe màu nâu bạc, cũng đuổi theo.
Bạch Cẩm Sương nhất thời có chút mơ hồ, hai chiếc xe này, là người của ai, Mặc Tu Nhân sắp xếp người để bảo vệ mình sao? Anh đã đi đâu?
Trong lòng Bạch Cẩm Sương, ngay lập tức hiện lên vô số dấu hỏi.
Cuối cùng, không cho phép cô suy nghĩ nhiều, chiếc xe màu đen phía sau, thấy tốc độ của cô đột nhiên chậm lại, mà trên đường đi tới núi Minh Thành, vừa đúng lúc không có nhiều xe qua lại, đối phương trực tiếp hung hăng đụng vào đuôi xe Của Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương lập tức phản ứng lại, cô giảm mạnh chân ga tăng tốc, mặc dù đối phương đụng vào đuôi xe, nhưng Bạch Cẩm Sương chỉ tăng tốc, cũng không đâm lại, ngược lại khiến Bạch Cẩm Sương hoàn toàn nhìn ra đổi phương không có ý tốt.
Bạch Cẩm Sương lúc này vẫn cố gắng suy nghĩ, người này rốt cuộc là tới đây làm gì, chẳng qua, đối với những người trong lòng có ác ý với cô, cô từ trước đến nay không hề nương tay.
Nếu như 6 năm trước, gặp phải loại chuyện này, cô có thể còn có thể mặc cho người ta cắt đứt, hiện tại thì sao đã đến lúc cô biểu diễn.
Bạch Cẩm Sương từ trong gương chiếu hậu nhìn thoảng qua chiếc xe màu đen, khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh.
Một giây sau, cô đột nhiên tăng tốc, và chiếc xe phía sau cũng tăng tốc.
Kết quả, vài giây sau, chiếc xe màu đen phía sau nhìn thấy một màn tương đối kinh hãi, xe của Bạch Cẩm Sương tăng tốc một lát, đột nhiên trực tiếp nghiêng mạnh lên, chỉ có hai bánh xe bên trái đang trượt.
Điều đáng sợ hơn chính là, Bạch Cẩm Sương đột nhiên giảm tốc độ, chiếc xe màu đen phía sau theo sát Bạch Cẩm Sương, không kịp giảm tốc độ, trực tiếp lái vào phía gầm xe Bạch Cẩm Sương, đầu toát mồ hôi lạnh, nếu Bạch Cẩm Sương đột nhiên dừng lại, xe sẽ trực tiếp đập vào chiếc xe màu đen phía sau.
Chẳng qua, loại tình huống này, đặc biệt dễ lật xe, sẽ làm thương cả hai bên.
Đương nhiên, Bạch Cẩm Sương cũng không ngu ngốc như vậy!
Cô chờ chiếc xe màu đen kia sắp vượt qua xe của cô, đột nhiên dừng lại, hai bánh xe khác rơi xuống đất, trực tiếp đập xuống đuôi xe phía dưới, chiếc xe kia nhất thời bay ra ngoài vài mét.
Trên chiếc xe màu bạc phía sau, Phó Cảnh Xuyên vốn định đuổi theo Bạch Cẩm Sương, nói cho cô biết chiếc xe phía sau có rất nguy hiểm, nhưng không được.
Thời khắc quan trọng anh ta giúp cô, lại không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương giống như tay đua, cho cậu ta một màn kích thích và mạo hiểm như vậy.
Chiếc màu đen bị đâm, bay ra ngoài năm mét, Bạch Cẩm Sương vẫn không bỏ qua, trực tiếp nhấn chân ga, lao về phía trước, hung hăng đâm vào chiếc xe đó.
Xe của Bạch Cẩm Sương đã được trang bị đặc biệt, xe bình thường căn bản không đâm qua được.
Bạch Cẩm Sương quả thực đâm vào chiếc xe phía trước va chạm như một chiếc xe cản đường, không bao lâu, chiếc xe liền bị đâm đến vỡ nát, các mảnh vỡ vang tứ phía, người trong xe dường như cũng ngất xỉu.
Chiếc xe màu đen bị lật úp, giống như một con rùa không thể xoay người, bốn chân hướng lên trời, bay theo con đường lớn.
Bạch Cẩm Sương vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở trên xe, nhìn chiếc xe màu đen rách nát phía trước, cô không phải không biết, đối phương muốn nhân cơ hội trên con đường này không có ai, một mũi tên trúng hai đích, trực tiếp hại cô.
Thế nhưng, anh ta lại không biết, kỹ năng lái xe của
Bạch Cẩm Sương hiện tại, ai cô cũng không sợ!
Bạch Cẩm Sương cảm giác, đối mặt với loại người này, máu của cô đều lạnh, nếu đối phương muốn trực tiếp hại cô, vậy cô dứt khoát lấy cách của người mà trị người, để cho anh ta nếm thử mùi vị bị đâm xe này! Bạch Cẩm Sương đâm phải chiếc xe màu đen, nhìn thấy chiếc xe màu bạc đang đỗ ở phía sau chiếc xe màu đen, dừng tại chỗ không nhúc nhích, bị cô dọa sợ.
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng, đột nhiên khởi động xe, nhanh chóng lùi xe.
Phó Cảnh Xuyên phía sau nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức thiếu chút nữa tim nhảy ra, cậu ta vội vàng mở cửa xuống xe, vẫy tay với chiếc xe phía trước: "Tôi là Phó Cảnh Xuyên, Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương giật mình, đạp phanh đột ngột.
Tuy rằng đối phương là Phó Cảnh Xuyên, thế nhưng, cậu ta cùng hai chiếc xe màu đen này đuổi theo cô, Bạch
Cẩm Sương không thể không đề phòng cậu ta.
Trong xe của Bạch Cẩm Sương, ngày thường có ống thép.
Vì đề phòng, cô cầm một cái ống thép xuống xe, lạnh lùng nhìn về phía Phó Cảnh Xuyên.
Phó Cảnh Xuyên nhìn thấy cái ống thép, dưới ánh mặt trời buổi chiều lóe lên ánh sáng trắng, lại nghĩ lại Bạch Cẩm Sương vừa rồi quyết đoán tàn nhẫn, chỉ cảm thấy trong lòng có chút ớn lạnh.
Cậu ta biết Bạch Cẩm Sương có thể là hiểu lầm, vội vàng giơ tay lên, nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, cậu đừng hiểu lầm, tôi vốn định đi đến tập đoàn Tần thị tìm Tổng giám đốc Tổng, nói chuyện công ty chúng tôi cung cấp vật liệu xây dựng cho công trình bất động sản của tập đoàn Tần thị, kết quả, tôi đang đỗ xe ở dưới tần của công ty, thì thấy cô đang lên xe rời đi, hơn nữa...có chiếc xe màu đen, ngay lập tức đi theo cậu, tôi có chút lo lắng, nên đuổi theo nhắc nhở cậu!”
Bạch Cẩm Sương không vội vàng tin tưởng lời giải thích của cậu ta.
Cô lạnh lùng: "Vậy, tại sao cậu không gọi cho tôi?” Phó Cảnh Xuyên bất lực: “Tôi không có số điện thoại của cậu!”
Bạch Cẩm Sương hỏi tiếp: "Vậy cậu có thể hỏi Triệu Văn Vương hoặc Mặc Tu Nhân, cậu đừng nói với tôi, Mặc Tu Nhân và cậu đang có ý định hợp tác, cậu lại không biết số điện thoại của anh ấy hoặc trợ lý của anh ấy!”
Phó Cảnh Xuyên ngẩn ra: “Tôi có thể nói, tôi vừa sốt ruột, cho nên quên cách này không?”
Bạch Cẩm Sương lại hỏi: "Vậy tại sao lúc cậu ở trong thành phố, không đuổi theo nói cho tôi biết?”
Phó Cảnh Xuyên không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương cảnh giác đa nghi như vậy, trong lòng cậu ta bất lực muốn chết, nói thật, nhìn Bạch Cẩm Sương tàn nhẫn quyết đoán như vậy, thật sự trong lòng cậu ta có chút sợ hãi.
Cậu ta nói: "Tôi ở trong thành phố đã không đuổi kịp chiếc xe của cậu, tôi đã nhanh chóng tăng tốc, cậu và chiếc xe màu đen đó cũng tăng tốc, tôi cố gắng để vượt lên phía trước cậu, lúc xe cậu chặn ở phía trước, chiếc xe màu đen đâm vào xe của cậu, tiếp theo...những hành động của cậu...hơi làm tôi sợ, tôi không dám đi về phía trước!”
Bạch Cẩm Sương mặt không chút thay đổi nhìn cậu ta, vẻ mặt đó, cũng không biết đến cuối cùng là tin hay là không tin.
Qua một lúc lâu, Bạch Cẩm Sương mới nói: "Nếu đã như vậy...chúng ta đi xem, người ở trong chiếc xe màu đen phía trước, chết hay chưa chết!”
Nghe được lời lạnh lùng của Bạch Cẩm Sương, trong lòng Phó Cảnh Xuyên có chút sợ hãi!
Nhưng, ngược lại, nghĩ lại, đối phương vốn là muốn khiến cho Bạch Cẩm Sương chết, kết quả kỹ năng không bằng người, hiện tại bị Bạch Cẩm Sương đâm lật, trách Bạch Cẩm Sương sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Phó Cảnh Xuyên dễ chịu hơn một chút.
Cậu ta đi về phía Bạch Cẩm Sương, sắp đi tới bên cạnh Bạch Cẩm Sương, Bạch Cẩm Sương mạnh mẽ xoay người, trong tay cô kéo ống thép trên mặt đất, cũng không biết rốt cuộc có thật sự tin tưởng Phó Cảnh Xuyên hay không.
Phó Cảnh Xuyên không xa không gần đi theo Bạch
Cẩm Sương.
Kết quả, Bạch Cẩm Sương đi vài bước, đột nhiên cơ thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Phó Cảnh Xuyên đầu óc mơ hồ cũng không nghĩ gì khác, trực tiếp chạy tới, trước khi Bạch Cẩm Sương ngã xuống đất, mắt nhanh tay ôm lấy cô.
Phó Cảnh Xuyên thấy cô không ngã xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bạch Cẩm Sương bất lực: "Cậu đây là thăm dò tôi sao?”
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương có chút mông lung, cô cố gắng lắc đầu: "Không có...tôi chỉ là...!không hiểu sao, tôi cảm thấy có chút choáng váng, cái này làm lồng ngực có chút khó thở, cậu...có thể gọi cho Mặc Tu Nhân...nói rõ tình hình ở đây được không?”
Bạch Cẩm Sương vốn định, đi xem người trong xe màu đen phía trước thế nào rồi, kết quả, đi vài bước, cơ thể đột nhiên không thoải mái, cô dường như là không kịp phản ứng, liền ngã xuống đất.
Nói thật, nếu không phải Phó Cảnh Xuyên, vừa rồi cô khẳng định đã ngã mạnh một cái.
Về phần Phó Cảnh Xuyên, vừa rồi cô hỏi nhiều vấn đề như vậy, cũng đoán ra, đối phương thật sự là thấy lòng người bất chính, cho nên mới đuổi theo.