Lý Ngọc Cương có chút bối rối: "Tổng giám đốc Sở, anh đây là...!
Sở Tuấn Thịnh giọng nói không hề ấm áp cũng không nóng nảy: "Cởi áo khoác ra trước, phòng khi không nhịn được rồi bắt đầu đánh người!"
Lý Ngọc Cương: ".." Tại sao lại lên tới mức đánh người? Anh ta không hiểu gì cả.
Lý Ngọc Cương cau mày: "Tổng giám đốc Sở, tôi...tôi chỉ là...tình cờ gặp được anh, muốn nói với anh một chuyện về công việc một chút...!
Sở Tuấn Thịnh ngắt lời anh ta: "Đáng tiếc, tôi không có việc gì về công việc muốn nói với anh! Tôi hỏi anh, vừa rồi anh mới nói muốn bên nhau với ai?"
Lý Ngọc Cương thốt lên trong tiềm thức: "Vân Yến!" Sở Tuấn Thịnh quay đầu nhìn Vân Yến: “Cô đi xem mắt với anh ta, thấy đúng với mắt mình không vậy?"
Vân Yến lập tức lắc đầu: "Không có!"
Lý Ngọc Cương cau mày, luôn cảm thấy mình đã phạm sai lầm.
Đáng tiếc, Sở Tuấn Thịnh không cho anh ta nhiều thời gian để suy nghĩ.
Ngay sau đó, nghe thấy Sở Tuấn Thịnh hỏi: "Tại sao vừa nãy anh kéo tay cô ấy mà không chịu buông ra!"
Lý Ngọc Cương lúc này không thay đổi ý nghĩ, cả người ngẩn ra: "Tôi mà buông tay thì cô ấy đi mất đẩy!"
Sở Tuấn Thịnh có chút tức giận, anh ta hỏi Vân Yến "Anh ta ép buộc cô không cho cô đi.
Cô không thích anh ta.
Tôi nói đúng không?"
Vân Yến không biết Sở Tuấn Thịnh muốn làm gì, nhưng cô ấy gật đầu.
Giây tiếp theo, Sở Tuấn Thịnh đột nhiên bước tới, đá thẳng vào bụng Lý Ngọc Cương, đạp Lý Ngọc Cương ngã xuống đất.
Lý Ngọc Cương bị đơ ra, giọng nói đau đớn rít lên: "Tổng giám đốc Sở, anh.."
Sở Tuấn Thịnh trịch thượng nhìn anh ta: "Tôi là cái gì? Hôm nay tôi sẽ dạy anh thế nào làm người, giữa thanh thiên bạch nhật, dùng dằng với phụ nữ không buông, anh đáng bị đánh!"
Sở Tuấn Thịnh nổi tiếng không ích kỷ, khi cùng bạn bè bước ra phòng VIP, nhìn thấy Lý Ngọc Cương và Vân Yến đang giằng co, liền rất tức giận, đương nhiên, cơn giận này cũng là do phần Vân Yến đã lừa anh ta nữa!
Tuy nhiên, anh ta không nỡ đánh Vân Yến mà! Cái tên ngốc nghếch Lý Ngọc Cương này, Sở Tuấn Thịnh không dạy bảo anh ta mới là lạ!
Lý Ngọc Cương không dám nổi giận với Sở Tuấn Thịnh, nhưng bị đánh không ra gì, anh ta cũng tức giận, nhất là ở nơi công cộng, thật mất mặt! Anh ta từ dưới đất bật dậy: "Tổng giám đốc Sở, anh thật quá đáng, tôi và cô Vân là đối tượng xem mắt.
Tôi chỉ muốn ngăn cô ấy bỏ đi và giải thích cho cô ấy một chuyện.
Anh làm thế này...!
Sở Tuấn Thịnh trực tiếp duỗi tay ra nắm tay Vân Yến trước mặt Lý Ngọc Cương, giọng điệu không kiên nhẫn "Nếu anh làm thế này, tôi sẽ không vừa mắt.
Anh là tình địch của tôi, anh hiểu không? Nếu anh không hiểu thì về nhà tra xem, tra từ điển xem hai chữ "tình địch" có nghĩa là gì, đừng để tôi nhìn thấy anh một lần nữa, nếu không, gặp lầm nào tôi đánh lần đó!"
Sở Tuấn Thịnh nói xong, liền trực tiếp dân theo Vân
Yến rời đi.
Lý Ngọc Cương sững sờ, Vân Yến...và Sở Tuấn Thịnh...họ...họ thực sự quen nhau, và cuối cùng anh ta cũng biết cảm giác kỳ lạ vừa rồi, là chuyện gì rồi.
Giọng điệu nói chuyện của Sở Tuấn Thịnh với Vân Yến thân thiết đến mức anh ta thậm chí còn không nhận ra.
Lý Ngọc Cương không dám nổi giận với Sở Tuấn Thịnh, nhưng trong lòng anh ta vô cùng ngột ngạt, cúi đầu, thấy nhục nhã đến nghẹt thở.
Vân Yến vội vàng gọi Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, đi thôi!"
Sở Tuấn Thịnh chỉ nhìn lướt qua liền thấy Bạch Cẩm Sương với chiếc khăn che mặt.
Sở Tuấn Thịnh nhướng mày: "Cô đây là..."
Bạch Cẩm Sương mỉm cười, cầm túi xách và điện thoại di động đứng dậy: "Đi thôi, tôi chỉ...đang chống nắng thôi, nắng quá mà!"
Sở Tuấn Thịnh: "...!
Anh liếc nhìn chỗ Bạch Cẩm Sương đang ngồi, và không tìm thấy dấu vết của ánh nắng.
Anh ta nói: "Chúng tôi đi trước!"
Sở Tuấn Thịnh, Vân Yến và Bạch Cẩm Sương rời đi, Lý
Ngọc Cương nhắm mắt lại và hít thở sâu, phải mất một lúc lâu sau anh ta mới điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Bạch Cẩm Sương ra khỏi nhà hàng nói: "Cậu đi trước đi, tớ sẽ gọi điện thoại để Mặc Tu Nhân đến đón tớ!"
Vân Yến lần này không muốn để Bạch Cẩm Sương đi, ngay khi Bạch Cẩm Sương rời đi, chỉ còn lại cô ấy và Sở Tuấn Thịnh, mặc dù cô ấy không phải là bạn gái của Sở Tuấn Thịnh, chuyện vừa nãy, đúng là Sở Tuấn Thịnh vừa rất nóng giận, nhưng cũng không thể coi cô ấy là bạn gái được!
Tuy nhiên, dù sao thì trước đây cô ấy đã nói dối Sở Tuấn Thịnh, cô ấy thấy cắn rứt lương tâm, và cô ấy thấy khá rén!
Cậu vội vàng nói: "Cẩm Sương, đừng rời đi, cậu cùng tớ...đi chơi đi, kết quả, là cậu ăn chắc không đủ no, chúng ta tìm một chỗ khác, rồi ăn tiếp đi!"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không phải, mấy ngày nay tớ ăn không ngon miệng, không muốn ăn gì hết!"
Vân Yến có chút muốn khóc, nhìn Bạch Cẩm Sương kêu cứu: "Cẩm Sương...đừng đi, cùng tớ đi ăn chút gì, được không?"
Nhìn thấy dáng vẻ khiêm tốn và kém sắc của cô ấy, Bạch Cẩm Sương cảm thấy buồn cười:"Cái đó...!
Vừa nói xong, Vân Yến đã bị Sở Tuấn Thịnh vỗ vai, lui về phía sau, trực tiếp dựa vào người anh ta.
Anh ta nói: "Cẩm Sương...cô không cần quan tâm đến cô ấy, tôi sẽ ăn với cô ấy!"
Vân Yến sởn cả tóc gáy: "Tôi không muốn anh trả tiền, tôi chỉ muốn cùng Cẩm Sương đi ăn!"
Sở Tuấn Thịnh nhẹ liếc cô ấy một cái: "Cô chắc chứ?"
Bởi vì lần trước nói dối, Vân Yến dù sao cũng không thể cứng rắn, cô ấy nhìn chằm chằm Sở Tuấn Thịnh hai giây, cuối cùng yếu ớt cúi đầu không nói lời nào!
Bạch Cẩm Sương nhìn Vân Yến không khỏi dở khóc dở cười: "Thôi, cậu và Sở Tuấn Thịnh đi ăn cơm đi, tớ có chút buồn ngủ, phải về nghỉ ngơi!"
Vân Yến biết Bạch Cẩm Sương đang mang thai, cô ấy không dám làm Bạch Cẩm Sương mệt mỏi, vì vậy cô ấy đành gật đầu.
Đúng lúc này, Mặc Tu Nhân gọi điện và nói rằng anh ta đang đợi Bạch Cẩm Sương ở bên kia đường.
Vân Yến nhìn Bạch Cẩm Sương lên xe rời đi, trong lòng cảm thấy cô độc.
Sở Tuấn Thịnh nói giọng lạnh nhạt: "Cái gì? Ánh mắt nhìn ra xa như vậy, cô còn đang chờ người tới cứu cô vậy?"
Vân Yến họ khan một tiếng: "Cái gì cũng không cứu được, chuyện này...tôi...tôi cũng dự định đi làm, trong công ty còn rất nhiều việc chờ tôi!"
Sở Tuấn Thịnh giọng điệu lạnh lùng: "Hừ, cô có nói, phải đuổi kịp bản thân, trước tôi gọi cho cô, cô có nói rồi!"
Vân Yến: "..." Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không vậy!
Cô ấy mím môi: "Sau đó thì sao...Nếu anh không có việc gì, tôi sẽ đi trước!"
Vân Yến vừa nói vừa muốn lái xe rời đi bãi đậu xe, kết quả Sở Tuấn Thịnh trực tiếp ôm vai kéo cô ấy lại: "Ai nói tôi không có việc gì?"
Vân Yến nói lại: "Vậy anh còn có chuyện gì?" “Nói đi, cô đã lừa tôi cái gì?” Sở Tuấn Thịnh buông tay, ngơ ngác nhìn Vân Yến.
Vân Yến không thừa nhận mình nói dối, hằng giọng: "Tôi không có nói dối anh.
Là người nhà thúc giục kết hôn nên tạm thời sắp xếp một buổi xem mắt cho tôi.
Tôi không từ chối được!"
Sở Tuấn Thịnh lạnh nhạt nói "Ồ, vậy cô bận rộn như vậy còn có thời gian đi xem mắt.
Xem ra cô cũng không phải rất bận!"
Vân Yến cắn môi nói: "Bận lắm đây mà!" “Ừm, bận đến mức đi xem mắt được!” Giọng điệu của Sở Tuấn Thịnh có chút nghi ngờ.
Vân Yến có chút cáu kỉnh: "Nói chuyện đàng hoàng được hay không!" “Không!” Sở Tuấn Thịnh ngơ ngác nhìn cô: “Tôi rất tức giận, cô không thấy sao?
Vân Yến từ trong lương tâm cắn rứt trở nên có chút khó chịu: "Anh tức giận thì liên quan gì đến tôi!"
Sở Tuấn Thịnh gật đầu: "Đúng vậy, tôi đâu có phải là đối tượng xem mắt của cô, không là gì cả, tôi tức giận thì không liên quan đến việc của cô!"
Vẫn Yến trợn mắt: "...!
Không định bỏ qua chuyện này, phải không?
Cô ấy nhếch miệng: "Tôi muốn quay lại làm việc rồi!" Sở Tuấn Thịnh nhướng mày hỏi: "Vậy cô thật sự phải quay lại làm việc sao?".