**********
[Sở Tuấn Thịnh: Cảnh Hạo Đông, cậu đi chết đi!] [Cảnh Hạo Đông: Vậy thì cậu phải đợi cho đến khi cậu chết!] [Mặc Tu Nhân: Sở Tuấn Thịnh, ý tôi là, Bạch Cẩm Sương đã đi cùng Vân Yến trong một buổi hẹn hò kín đáo vào trưa hôm nay.
Khi cô ấy quay lại, Vân Yến vẫn còn độc thân.
Anh đã trở thành bạn trai của cô ấy trong một thời gian ngắn như vậy, chẳng phải là nhanh sao?] [Cảnh Hạo Đông: Chậc...nó thực sự nhanh.
Xin chúc mừng.
Những điều tôi đã nói với Tu Nhân trước đây, tôi đoán là tôi sẽ không thể sử dụng được nữa!] [Sở Tuấn Thịnh: Vẫn được! Tôi muốn cậu cho tôi thêm ý tưởng!] [Mặc Tu Nhân:? Tất cả các cậu lại muốn cùng nhau?
Muốn tỏ tình?] [Sở Tuấn Thịnh: Đừng nhắc tới nữa, hoàn cảnh của chúng ta...cứ cho là cùng nhau hợp sức lại, mà cũng là không ở cùng nhau!] [Cảnh Hạo Đông: Tôi đi, có loại câu nói này, từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy!] [Sở Tuấn Thịnh: Cảnh Hạo Đông, nếu cậu không nói, không ai coi cậu là đồ đần!] [Cảnh Hạo Đông: Chưa kể rằng cậu phải chịu trách nhiệm nếu cậu bị ngạt thở!] [Sở Tuấn Thịnh: Vậy thì vợ của cậu phải sẵn lòng!] [Mặc Tu Nhân: Nếu hai người còn cãi nhau, hãy ra khỏi nhóm!] [Sở Tuấn Thịnh: Tôi đã khiến người ta khóc, nhưng khi tôi bảo cô ấy đừng đi xem mắt, về sau đã nói với gia đình rằng đã có bạn trai.
Tôi đến nước này rồi sẽ giúp cô ấy, với cả...tôi cũng đã hôn cô ấy, điều này...Nó có chắc chắn không?] [Cảnh Hạo Đông: Có vấn đề gì với ngôn ngữ của tôi không? Tại sao tôi hiểu rằng cậu làm cho người ta khóc!] [Sở Tuấn Thịnh: Cảnh, Hạo, Đông! Tiếng Trung của cậu do một giáo viên dạy toán dạy.
Đọc hiểu kém quá, cậu nghĩ tôi là cậu à! Bắt sóng chậm quá [Cảnh Hạo Đông: Chậc chậc chậc...không hôn vậy thì cậu gà quá rồi.
Cậu đang làm gì khi cậu đang rất xấu hổ và tức giận!] [Sở Tuấn Thịnh: Cậu mới gà ý!] [Cảnh Hạo Đông: Dù sao thì tôi cũng có thể thử được, cậu đã thử chưa? Đồ gà!] [Sở Tuấn Thịnh: Đương nhiên là tôi cố gắng, cậu tưởng rằng tôi là trẻ lên ba à! [Cảnh Hạo Đông: Hahahaha...Tôi muốn gửi ảnh chụp màn hình cho Vân Yến, Sở Tuấn Thịnh, cậu chết chắc rồi!] [Sở Tuấn Thịnh....Cảnh Hạo Đông, đừng gây rối với tôi!] [Cảnh Hạo Đông: Chuyện đó thì dễ thôi, gọi tôi là ba đi nhé!] [Sở Tuấn Thịnh: Cậu nên chết đi! [Mặc Tu Nhân: Cảnh Hạo Đông, tớ không muốn Lâm Kim Thư biết rằng cậu đã say rượu ngày hôm trước và đi nhầm phòng vệ sinh, vì vậy hãy im lặng đi!] [Mặc Tu Nhân: Sở Tuấn Thịnh, theo ý anh thì chính anh là người đã đề nghị làm lá chắn cho người khác.
Bạn trai và bạn gái là như thế nào? Ngoài ra, nếu anh cư xử như vậy, nói trắng ra là anh đe dọa Vân Yến trở thành cô gái của anh.
Kết quả là anh làm con người ta khóc, anh bế tắc thật rồi, thế là xong làm sao mà xử lý được...Anh còn sĩ diện mà nói ai đó là bạn gái của mình thì nên tém tém lại đi!] [Cảnh Hạo Đông: Tu Nhân, đừng nói với Lâm Kim Thư, cô ấy đang suy nghĩ điên cuồng!] [Sở Tuấn Thịnh: Mặc Tu Nhân, tôi xấu hổ quá, chúng ta vẫn có thể làm bạn, được không?] [Mặc Tu Nhân: Anh suy nghĩ nhiều rồi, ai là bạn của anh? Anh đã quên lúc anh đến, nhìn thấy tôi lúc trưa đến đón Cẩm Sương, nên anh không thèm xuống xe sao?] [Sở Tuấn Thịnh: Cậu hai Mặc, chuyện qua cả rồi!] [Mặc Tu Nhân: Anh gọi ai là Cậu hai Mặc? Bạn gái vẫn muốn à?] [Sở Tuấn Thịnh:...Anh đang đe dọa tôi à?] [Mặc Tu Nhân: Đúng, tôi đang đe dọa anh!] [Sở Tuấn Thịnh: Được rồi, tôi thừa nhận sự thua kém so với anh, sẵn sàng ở vị trí thấp hơn, tôi nên làm gì?] [Mặc Tu Nhân: Thành thật mà nói, hãy tỏ tình đi, Vân
Yến có thể cho anh một cơ hội, đừng làm bậy nữa [Cảnh Hạo Đông: Chậc chậc chậc chậc...Đây là kinh nghiệm tình yêu của ngần ấy năm, mau lấy một cuốn sổ nhỏ và viết ra!] [Mặc Tu Nhân....Nói chuyện với anh thực sự làm tôi tổn thọ quá!] [Cảnh Hạo Đông: Vậy thì là do chỉ số IQ vốn có của cậu không cao!] [Mặc Tu Nhân: Cậu có chắc không? [Cảnh Hạo Đông: Khụ khụ khụ...Chà, chỉ số IQ của tớ quá thấp và tớ không thể nói được suy nghĩ của mình.
Đừng lo lắng về điều đó.
Ngoài ra, đừng nói với Lâm Kim Thư rằng tớ đã vào nhầm phòng vệ sinh.
Hơn nữa đừng nói là cậu nói ra, cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi có thể vào nhầm phòng vệ sinh, cô ấy còn có thể nghĩ tôi sẽ vào nhầm phòng khách sạn nữa!] [Mặc Tu Nhân: Cậu có như thế không? [Cảnh Hạo Đông: Đừng lừa tớ, Mặc Tu Nhân!] [Mặc Tu Nhân: Tớ chưa bao giờ lừa những người thông minh!] [Cảnh Hạo Đông: Được rồi, tớ im, tớ không nói gì cả! Sở Tuấn Thịnh nhìn Mặc Tu Nhân cải chính lại Cảnh Hạo Đông, không khỏi bật cười, nhưng...nghĩ đến tình huống của chính mình, nụ cười của anh ta đông cứng lại ở khóe miệng, cuối cùng biến mất cả đời!
Bạch Cẩm Sương đang mang thai, bây giờ đã là ba tháng đầu, Mặc Tu Nhân rất lo lắng cho cô, gần đây anh phải đưa cô đi làm mỗi ngày.
Tuy nhiên, mặc dù văn phòng Trang sức đá quý Tư Huyền bên Thành phố Trà Giang đã đi đúng hướng, nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn cần phải xử lý nhiều việc sau khi nó được thành lập sớm.
Bạch Cẩm Sương đã không đến trường quay trong thời gian này, và đã có một công việc tồn đọng.
Sáng nay, Mặc Tu Nhân định đưa Bạch Cẩm Sương đến công ty.
Vì vậy, khi anh đi ra ngoài sau bữa tối, Bạch
Cẩm Sương đã nói: "Hôm nay em sẽ đến trường quay.
Em không thể làm con cá muối nữa!" Mặc Tu Nhân giật mình, tay đang cài khuy còng dừng lại, hơi nhíu mày nhìn cô: "Em...hay là đến công ty với anh.
Có thể cử trợ lý đến Tập đoàn Tần Thị về chuyện văn phòng của em!" ТrцуeлАР*Р.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Có mấy khách hàng, em phải gặp trực tiếp, không thể thúc ép nữa!" “Vậy thì để bọn họ đến Tập đoàn Tần Thị!” Mặc Tu Nhân có chút hống hách, thật ra anh cũng không muốn giam lỏng Bạch Cẩm Sương quá mức, nhưng...những chuyện trước đây vẫn khiến anh sợ hãi đến bây giờ.
Bạch Cẩm Sương không khỏi mỉm cười nhìn Mặc Tu Nhân: "Anh thật sự coi em như một đứa trẻ, làm việc gì cũng phải mang theo.
Công việc là của em.
Em không thể sai sót được gì, vậy nên anh đừng lo lắng!"
Nhìn thấy sự kiên trì của Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân không khỏi nói: "Nếu phải đến văn phòng một mình, vậy...đừng làm cho bản thân quá mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút nếu cảm thấy không thoải mái là được!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, đẩy Mặc Tu Nhân ra: "Được rồi, em hiểu rồi!" Mặc Tu Nhân cau mày quay đầu nhìn cô: "Anh luôn cảm thấy được em không để tâm lời nói!"
Bạch Cẩm Sương nhướng mày, dựa vào cửa nhìn Mặc Tu Nhân: "Em nói như vậy rồi thì em đã nói đi nói lại với anh rồi đó! Nếu ở nơi làm việc có người mang thai, cho dù là nghỉ dưỡng thai, cũng đã đến lúc sinh con.
Đây chính là nơi này, em đã lâu không có làm việc, anh cho em làm con cả muối, em thật sự không làm được!"
Mặc Tu Nhân nhìn cô: "Tại sao? Không phải là cá muối ăn ngon sao?"
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút phức tạp: " Mặc Tu Nhân, anh luôn cho rằng chỉ cần em đủ tốt thì mới có thể tìm được người tốt để so sánh với anh.
Em chưa bao giờ làm loại giấc mơ Lọ Lem như vậy!"
Khi Bạch Cẩm Sương nói như vậy, biểu hiện của Mặc Tu Nhân thực sự thay đổi.
Bạch Cẩm Sương nói tiếp: "Anh có bao giờ nghĩ nếu như ngay từ đầu em vô dụng, anh vẫn sẽ gả cho em trước cửa Cục dân chính?"
Mặc Tu Nhân im lặng.
Quả thật, nếu cô không đủ tốt, anh đã yêu cầu Triệu Văn Vương kiểm tra danh tính của cô, anh không biết cô là một nhà thiết kế trang sức tài năng, và anh nghi ngờ danh tiếng của Bạch Linh Lan.
Nếu cô sử dụng bản thảo thiết kế của mình, anh Có thể không có suy nghĩ đó, vì vậy anh đã yêu cầu Bạch Cẩm Sương chứng minh điều đó.
Bạch Cẩm Sương nở nụ cười: "Nhìn đi, nghĩ lại đi, anh có thể hiểu rõ ràng chỉ cần em xuất sắc, anh sẽ nhìn thấy.
Bằng không, một người phục vụ phục vụ món ăn trông cũng rất ổn, nhưng trình độ văn hóa rất thấp, có phải anh thích loại người như vậy không? Anh cùng em có cùng sở thích trình độ chung, có phải là có thể đạt được tinh thần cộng hưởng không?".