**********
Chương 1004: Phân rõ quan hệ
Tân Manh Manh hỏi lại: "Cho nên, nếu ở căn hộ của chúng ta thì có thể sao?”
Ở trong căn hộ thì có thể không nhìn thể tục, không nhìn ánh mắt của người khác sao?
Tần Minh Xuân hoàn toàn im lặng.
Một lúc lâu sau anh ta mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tần Manh Manh: “Manh Manh, em hy vọng anh hoàn toàn phân rõ quan hệ với em sao?”
Ba đầu bọn họ không hề có quan hệ máu mủ, anh ta chăm sóc cô bé, có một chút phương diện thân mật quá cũng không tốt, không quan tâm cũng không tốt, dù sao cô bé chỉ có một người thân là anh.
Trong mắt Tần Quốc Phú, ông ta căn bản không coi cô bé là con gái!
Cho nên Tần Minh Xuân muốn đối xử tốt với cô bé gấp bội, thế nhưng mà...!Đến cùng vẫn có nhiều thứ ngăn cách giữa bọn họ, mà con nhóc này hết lần này đến lần khác không suy xét mọi chuyện.
Tần Manh Manh không biết ý nghĩ của Tần Minh Xuân, nghe thấy Tần Minh Xuân nói những lời này, vẻ mặt cô bé lập tức thay đổi: “Anh muốn đoạn tuyệt quan hệ với em sao?”
Tần Minh Xuân lắc đầu nói: “Anh không có ý đó, ý của anh là, anh muốn làm một người anh trai, nhưng anh là nam, phải giữ khoảng cách với em, nếu như em nhất định phải muốn thân mật với anh, anh cũng chỉ có thể hạ quyết tâm phân rõ quan hệ với em, những chuyện này...!Có khả năng là em không hiểu rõ, hôm nào anh sẽ tìm một người giáo viên dạy em về những thứ này, em đi ngủ sớm đi!”
Tần Minh Xuân nói xong thì đóng cửa rời đi.
Tân Manh Manh đứng ở trong phòng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại kia, con mắt không tự chủ lại ướt át.
Thật ra cô bé hiểu ý vừa rồi của anh trai, vừa nãy...!cô bé đang cố ý!
Cô bé muốn anh trai thừa nhận, trong lòng anh, cô bé không giống những người khác, bởi vì không có quan hệ máu mủ, cô bé hy vọng...!anh tải có thể nghĩ nhiều một chút, thế nhưng là thái độ vừa nãy của anh trai rất rõ ràng, anh ta là anh trai của cô bé, mặc dù không có máu mủ...!nhưng vẫn không thể vượt qua ranh giới một bước được.
Tần Manh Manh lau nước mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.
Trong một khoảnh khắc, cô bé hy vọng mình mau chóng lớn lên, cũng hy vọng mình sẽ không còn làm em gái trên danh nghĩa của Tần Minh Xuân nữa!
Thế nhưng mà, nếu không phải em gái trên danh nghĩa, cô bé với anh tải còn có cơ hội quen biết nhau sao?
Sau khi Bạch Cẩm Sương qua hỏi thăm, thấy Tần Manh Manh không có việc gì, vừa quay người đã thất Mặc Tu Nhân đang đứng ở cửa phòng nhìn cô.
Cô đi qua nói: “Không phải anh còn phải đi tắm rửa xem tài liệu sao? Mau đi nhanh lên đi!”
Mặc Tu Nhân vuốt tóc của cô: “Bên kia không có chuyện gì chứ?” Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không có việc gì! Chỉ là không cẩn thận đánh rơi bình hoa mà thôi!”
Hai mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, nhưng cũng không nói cái gì.
Vừa về đến phòng, Bạch Cẩm Sương đã dựa vào đầu giường chơi game, Mặc Tu Nhân đi tắm rửa.
My tắm xong đi ra vẫn còn thấy Bạch Cẩm Sương đang chơi điện thoại, anh đi tới cướp lấy cái điện thoại trong tay cô, đen mặt nói: “Trễ vầy rồi mà còn chưa đi ngủ?” Bd nhìn anh: “Không phải láy nữa anh còm làm việc sao? Em không ngủ được!”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Anh đến phòng làm việc làm việc, em đi ngủ sớm một chút, đối với em và cả đứa bé đều tốt!” Bạch Cẩm Sương chẹp miệng, đang định nói chuyện thì điện thoại của cô vang lên.
Bạch Cẩm Sương khẽ nhíu mày, chỉ vào điện thoại: “Điện thoại của em đang kêu
Mặc Tu Nhân nhìn cô: “Anh nghe được!”
Bạch Cẩm Sương cạn lời: “Vậy thì anh nghe máy đi, xem muộn vầy rồi mà ai còn gọi điện cho em!”
Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ nhìn cô: “Nghe thì được, nhưng mà em phải nghe lời, gần đây em rất là không ngoan!”
Bạch Cẩm Sương đứng lên, làm như cô cần lắm.
Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ đưa tay đỡ cô, sợ cô khiến bản thân mình bị ngã.
Bạch Cẩm Sương thành công cầm được điện thoại, nhìn thấy là Tống Đình Nguyên gọi tới, cô nhíu mày nghe máy: “Alo, bố.
Âm thanh của Tống Đình Nguyên vô cùng trầm thấp: “Cẩm Sương....!Con đã ngủ chưa?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Chưa ạ! Tại sao bố lại gọi điện cho con vào giờ này vậy?”
Tổng Đình Nguyên có chút khổ sở nói: “Cẩm Sương, bố nói cho con một chuyện này, con đừng có lo lắng quá, được không?”
Trong lòng Bạch Cẩm Sương hơi hồi hộp, muộn như vầy rồi Tổng Đình Nguyên còn gọi điện thoại, hơn nữa giọng điệu còn như vầy, chuyện này khiến Bạch Cẩm Sương lập tức nghĩ đến chuyện khoảng thời gian trước Đỗ Yến Oanh vô cớ té xỉu.
Bàn tay cầm điện thoại của cô có chút dùng sức: “Không có việc gì, bố nói đi!”
Âm thanh của Tống Đình Nguyên vô cùng cứng ngắc: “Buổi tối bố có gọi điện thoại cho mẹ con, kết quả là bà ấy không nghe máy, bố vội vàng chạy tới thì phát hiện bà ấy té xỉu trong nhà, hiện tại chúng ta đang ở bệnh viện, bác sĩ đang kiểm tra cho mẹ con, con...!Tới xem một chút đi!”
Tống Đình Nguyên vẫn chưa biết chuyện Bạch Cẩm Sương mang thai, ban đầu ông ta không định nói tình hình của Đỗ Yến Oanh cho Bạch Cẩm Sương biết, nhưng nhìn thái độ của bác sĩ, có vẻ tình huống của Đỗ Yến Oanh không phải rất tốt.
Nếu Bạch Cẩm Sương biết ông ta che giấu bệnh tình của Đỗ Yến Oanh thì chắc chắn sẽ rất tức giận.
Hơn nữa, Đỗ Yến Oanh bị bệnh, chắc chắn trong lòng rất muốn gặp con gái, Bạch Cẩm Sương cũng thường xuyên đến chỗ Đỗ Yến Oanh, chuyện này chắc chắn không thể có cách nào giấu điểm.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy lời Tổng Đình Nguyên nói, giọng nói lập tức thay đổi: “Bác sĩ....!Nói sao?”
Âm thanh của Tổng Đình Nguyên vô cùng đẳng chát: “Chúng ta vừa tới bệnh viện, vẫn đang làm kiểm tra.
“Bệnh viện nào?" Bạch Cẩm Sương hỏi.
Tổng Đình Nguyên nói: "Ở ngay bệnh viện Vân Đức, con...!đừng lo lắng quá, cứ từ từ, trên đường lái xe cẩn thận!” “Con biết rồi, con tới ngay đây!" Bạch Cẩm Sương nói xong, tỉnh táo cúp điện thoại.
Mặc Tu Nhân đang định hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì thì đột nhiên thấy cô từ trên giường đứng bật dậy, trực tiếp choáng váng lao về phía trước, suýt chút nữa trực tiếp ngã quy xuống.
Mặc Tu Nhân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, vẻ mặt trở nên khó coi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân, dùng sức nắm chặt lấy cánh tay anh, cô tự nói với mình, nhất định phải tỉnh táo, không được hoảng loạn.
Cô cố gắng tỉnh táo nói: “Không có gì, bố em nói mẹ em bị ngất xỉu, đang ở bệnh viện kiểm tra, em muốn đi đến bệnh viện.
Mặc Tu Nhân không ngờ lại là tình huống như vầy, anh trầm giọng nói: “Xuống giường, mặc quần áo tử tế, anh đưa em đi.”
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi: “Không sao, em tự đi là được!”
Cô nói xong thì đi về phía nhà vệ sinh.
Mặc Tu Nhân kéo lấy cánh tay cô, giọng nói lạnh xuống: Tự em đi, tự em đi kiểu gì? Vừa rồi em xuống giường còn suýt chút nữa ngã xuống đất, em bảo anh làm sao mà yên tâm được? Bạch Cầm Sương, em còn có anh, đừng có tự mình áp lực như thế, được không? Hiện tại mới chỉ té xỉu, bác sĩ vẫn chưa nói có chuyện gì xảy ra, em đừng tự hủ dọa chính mình!”
Bạch Cẩm Sương cổ nên nước mắt nói: “Em không tự hù dọa chính mình, em chỉ là...!“Chỉ là tinh thần sầu lo, tự bản thân mình cũng không biết mình đang làm cái gì mà thôi!” Mặc Tu Nhân vừa tức giận vừa lo làng nói: “Trước tiên mặc quần áo vào, anh đưa em đi!"
Bạch Cẩm Sương khế gật đầu, tùy tiện cầm lấy một chiếc áo khoác khoác lên người, nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân, tự lẩm bẩm: “Lần trước bà ấy té xỉu, em lại suýt nữa xảy ra chuyện, em không dám nói với bà ấy, chỉ bảo bà ấy đi kiểm tra, chắc chắn bà ấy không để chuyện này trong lòng...”
Nhìn vẻ mặt đau khổ tự trách của Bạch Cẩm Sương, trong lòng Mặc Tu Nhân cũng khó chịu không thôi: “Nói không chừng là do tụt huyết áp, huyết áp thật cũng có thể bị té xỉu, em đừng như vậy!”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Em chỉ ăn ngay nói thật, em không sao, đi thôi!” Mặc Tu Nhân nhìn cô mặc một thân áo ngủ, chỉ tùy tiện khoác một cái áo khoác, trên chân còn đi dép, không nhịn được nhíu mày.
Anh nhằm hai mắt lại: “Em chờ một chút!”
Anh nói rồi lỗi Bạch Cẩm Sương ngồi lên giường, xỏ tất đi giày cho cô, cài lại nút áo khoác cho cô rồi mới dắt tay cô ra ngoài..