Cô vui vẻ gật đầu, đôi tay vẫn quàng chặt tay hắn. Miệng cười như hoa, đôi mắt tít lại.
- Tiểu yêu tinh này, cứ thích câu dẫn anh là sao hả?
Hắn vui vẻ sờ đầu cô, trong lòng vô cùng rạo rực, sự hạnh phúc là điều không dấu nổi.
- Sắp đến nhà anh chưa?
Cô nũng nịu hỏi hắn. Hôm nay hắn cứ nằng nặc đòi dẫn cô về ra mắt ba mẹ chồng, trong lòng cô có chút hồi hộp không yên, lần đầu về không biết sẽ thế nào.
- Chồng à!
Hắn đạp thắng xe lại một cách bất ngờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.
- Em vừa gọi anh là gì?
Cô ngơ ngác nhìn, ánh mắt nghiêm túc đó là sao?
- Thì anh là chồng em mà...chẳng lẽ anh không thích em gọi như vậy sao?
Cô hơi sững sờ, hắn với cô dù gì cũng đã sống chung, ngủ chung, cũng sắp kết hôn rồi, gọi như vậy cũng bình thường mà.
- Được chứ, được chứ, em kêu ngàn lần, à không trăm ngàn...à mà không vạn vạn tỉ tỉ lần cũng được.
Hắn nũng nịu cọ cọ cái đầu to lớn vào ngực cô, hành động như một chú cún con, nếu gắn thêm cái tai trên đầu hắn nữa chắc sẽ hoàn hảo lắm.
Cô mỉm cười nhìn hắn, rõ ràng 30 tuổi rồi mà hành động như một đứa trẻ lên 3 vậy, dễ thương ghê.
- Vợ ơi! Kêu lần nữa đi! Chồng muốn nghe nữa!
Hắn cọ qua cọ lại vào ngực cô, khiến cô hơi bối rối, bàn tay nhỏ đẩy đầu hắn ra.
- Nhanh lên, ba mẹ chồng mà đợi thì họ sẽ ghét em mất thôi. Mới ngày đầu ra mắt mà mất ấn tượng thì không tốt lắm.
Hắn âu yếm nhìn cô, cô hôm nay nhìn rất nghiêm túc, trang điểm với áo quần cũng rất hài hòa, lịch sự nhưng cũng không kém phần duyên dáng, xinh đẹp.
...
Biệt thự nhà họ Trần.
Cổng vào biệt thự được điều khiển bằng những thiết bị cảm ứng rất hiện đại, đường đi đến biệt thự cũng khá xa, xung quanh là các cây thông, phía xa kia là hồ bơi, garage, xung quanh căn nhà được trồng các loại hoa hồng đỏ rất đẹp, đặc biệt là chùm hoa chuông ở phía giàn hoa gần cửa sổ kia, thật sự rất đẹp, nếu như không nhầm thì ý nghĩa của loài hoa này là "lời chúc may mắn".
Cô cảm thấy rất hồi hộp, cảm giác vô cùng sợ hãi, đây là lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng, lỡ có nói sai gì mà bị ghét bỏ thì cô coi như tiêu đời.
- Chồng à, em xem nhiều bộ phim về mẹ chồng nàng dâu lắm, em sợ...
Cô nắm tay hắn, định quay trở ra.
Hắn nghe xong lại phá lên cười, khuôn mặt không nghiêm túc nhìn cô.
- Mẹ anh tuy có hơi nghiêm khắc, nhưng mà chắc cũng sẽ thích em như anh thích em thôi!
Hắn nắm chặt tay cô, bàn chân vẫn không ngừng bước vào trong, cô run sợ đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ hai từ "nghiêm khắc" thôi cũng đủ khiến cô không muốn vào rồi.
...
Bên trong phòng ăn là một cặp vợ chồng, tuổi đã xế chiều, người đàn ông này là Trần Hùng, còn người phụ nữ kia là Ngọc Lan, hai người là ba mẹ của Trần Phong.
- Giới thiệu với bố mẹ, đây là Yên Yên, vợ của con.
Hắn vui vẻ giới thiệu, bàn tay to lớn ôm chặt vai cô, cô khẽ liếc nhìn mẹ chồng, ánh mắt bà ấy hung tợn nhìn cô, khiến cô càng lo sợ hơn, đôi chân run sắp không trụ nổi.
- Con...con...chào...ba...mẹ...
Cô lắp bắp, mãi mới nói xong, thật sự tim cô đập rất nhanh, bà mẹ chồng nhanh chóng bước lại chỗ cô, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn cô. Xung quanh bà ấy nổi lên luồn khí lạnh đến thấu xương.
Trán cô liên tục chảy mồ hôi, gương mặt sợ hãi dần xanh xao không một chút máu.
- Hửm...Con dâu đây sao?
Cô run rẩy, bàn tay nắm chặt vào nhau, khẽ cúi đầu, ánh mắt không dám đụng bà ấy.
- Dạ...vâng...
Cô thật sự muốn biến mất khỏi đây, biết ngay cô sẽ phải gặp cảnh mẹ chồng nàng dâu mà, trời ơi, nếu có cái lỗ nào ở đây thì hay biết mấy, xấu hổ quá đi mất. Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên căng thẳng đến ngạt thở.
...
Ngọc Lan chạm khẽ vào vai cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
- Mẹ rất ưng, hay lắm, thằng Phong cũng biết chọn vợ đấy chứ! Rất có khí chất.
Cô sửng sốt ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, bàn tay vẫn không ngừng đổ mồ hôi.
- Dạ...!
- Thôi hai đứa đói rồi phải không? Vào ăn cơm thôi! Con dâu ngồi bên cạnh mẹ nha.
Bà vui vẻ khoác lấy tay cô, ánh mắt vô cùng thân thiện, cô vẫn không khỏi bàng hoàng, chưa kịp định hình được ý thức thì đã bị lôi đi.
- Mẹ làm gì vậy? Không được đụng vào vợ con!
Hắn tức giận lôi cô vào lòng.
- Ôi trời con trai, đến mẹ mà con cũng ghen sao? Thật là...con trai chúng ta đã trưởng thành rồi, đúng không ông xã!
Bà quay sang khẽ liếc mắt ông Hùng, ông Hùng cũng nháy lại, hai vợ chồng già rồi mà cứ như tuổi 20 ấy, thật sự rất khác biệt.
Cô cũng bớt lo phần nào gánh nặng, vậy mà vừa rồi làm cô sợ muốn độn thổ.
...
Bữa ăn khá thịnh soạn với tôm hùm nướng với sốt Moutarde - Whisky, bò bít tết, cháo bào ngư, trứng cá muối, nem chả Sài Gòn, thịt bò nướng lá lốt theo kiểu phương Tây...v...v ngoài ra tráng miệng còn có bánh cake - clipart, có cả macaron đủ loại màu sắc...nhìn là thèm chảy nước miếng rồi.
- Con dâu, con cứ ăn tự nhiên đi, đằng nào chúng ta cũng là người một nhà mà.
Ông Hùng nhân từ nói, khiến cô bớt phần nào sự ngại ngùng.
- Dạ...
Hắn nhẹ nhàng cắt từng miếng chả cuốn rồi đổi đĩa cho cô một cách ân cần.
- Đây, vợ ăn đi!
Ba mẹ chồng cứ nhìn chằm chằm từ nãy giờ làm cô vô cùng bối rối rồi, giờ lại thêm hành động này của hắn nữa, làm cô thấy ngại vô cùng.
- Cảm ơn anh!
Cô nhẹ giọng cảm ơn hắn, bàn tay định gắp một miếng chả lên ăn thì...
Ọe...!
Cô cảm thấy buồn nôn vô cùng, nhìn thấy đồ ăn là không chịu nổi!
Cô khẽ cười rồi ngồi ngay ngắn lại, định gắp lại đồ ăn thì...
Ọe...!
Mặt cô xanh xao, bàn tay nhỏ bịt chặt miệng lại, ngăn không cho đồ ăn ra ngoài.
Ánh mắt hắn lo lắng nhìn cô. Chẳng lẽ sức khỏe cô có vấn đề sao, như thế thì hắn không thể chịu nổi đâu, cô mà bị ốm hắn cũng sẽ ốm theo mất.
Cô rối rít cúi đầu xin lỗi, biết mình hành động vô cùng vô duyên mất mặt như vậy mà.
- Con xin lỗi, con không cố ý, không hiểu sao, con lại cảm thấy khó chịu, con xin lỗi.