Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh

Chương 13



Kết quả của không khóa cửa là gì?

Nếu đổi lại là người đàn ông khác, Lộc Tang Tang cảm thấy tối nay nhất định mưa giật gió rền, nhưng đây là Đoạn Kính Hoài, cô chỉ có thể nhận được bốn chữ: Liên quan gì tôi.

Cho nên cô chỉ nói chơi như vậy mà thôi.

Quả nhiên, Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái như nhìn người bệnh thần kinh rồi đi về phòng.

Mức độ khó khăn của Đoạn Kính Hoài không phải cao bình thường.

Điểm ấy, mấy năm trước Lộc Tang Tang đã biết rồi.

Nhớ lần đó là sinh nhật Đoạn Kính Hành, nhân duyên của anh rất tốt, lúc ấy bất kể là người có tiền hay không có tiền, bạn bè đủ mọi cấp độ đều đến chúc mừng. Cô và Đoạn Kính Hành thân thiết như vậy, cho nên cũng được mời.

Cô chọn kỹ quà tặng gói lại cẩn thận, tiến vào cửa phòng bao, đập vào mắt là cảnh tượng mờ ảo, tiếng nhạc ầm ĩ, mọi người chè chén say sưa. Song kỳ lạ chính là, lần đầu tiên cô không để ý tới mấy người đang nhảy điên cuồng kia, mà ánh mắt bị Đoạn Kính Hoài đang ngồi trên sofa thu hút.

Trước mặt anh để một ly nước lọc, mặt mày nghiêm nghị hờ hững, hoàn toàn không hợp với quang cảnh hư hỏng xung quanh.

Nhưng thần kỳ chính là, ngồi bên cạnh Đoạn Kính Hoài là một cô gái lạ, cô gái kia vô cùng xinh đẹp, lúc này cô ấy đang nghiêng người nói gì đó với anh.

Lộc Tang Tang cảm thấy ngoài ý muốn chớp mắt mấy cái, cô đi tìm Đoạn Kính Hành. Đoạn Kính Hành dẫn cô thoát khỏi đám người, cùng ngồi xuống sofa.

"Sinh nhật vui vẻ." Cô tặng quà cho anh.

Đoạn Kính Hành cười cảm ơn cô.

Lộc Tang Tang hất cằm, bất thình lình hỏi thăm, "Cô gái kia là ai vậy?"

Hôm nay con gái trong phòng bao rất nhiều, Đoạn Kính Hành cũng không biết cô hỏi ai. Lộc Tang Tang đưa tay chỉ Đoạn Kính Hoài: "Bên cạnh anh ấy đấy."

"À, một người bạn của anh."

"Vẻ ngoài rất xuất sắc đó."

"Em cũng thấy vậy?" Đoạn Kính Hành nói: Anh nghĩ là anh của anh sẽ thích."

Lộc Tang Tang trố mắt: "Anh đang mai mối cho anh ấy?"

Đoạn Kính Hành cong môi, "Anh cảm thấy anh ấy cần, bằng không thì với tính tình của anh ấy, biết bao giờ mới có bạn gái."

Lộc Tang Tang chậc chậc, đồng thời cũng ngoài ý muốn, Đoạn Kính Hoài có thể trò chuyện với một cô gái trong không gian ầm ĩ thế này, không hề đứng dậy rời đi.

Xem ra thật sự là thích cô gái kia?

Về sau càng chơi càng high, Lộc Tang Tang không quản người khác nữa. Song cô không ngờ khi ra ngoài đi vệ sinh lại gặp Đoạn Kính Hoài, cô thấy anh và cô gái ngồi bên cạnh anh ban nãy đang đứng ở đầu cầu thang tương đối thiếu ánh sáng.

Cô gái kia đưa lưng về phía Lộc Tang Tang, cho nên cô không thấy rõ nét mặt cô ấy, cô chỉ thấy được chỉ trong nháy mắt, cô gái kia tự dưng nhào vào lòng ngực Đoạn Kính Hoài.

Mẹ nó! Trâu bò quá.

Lộc Tang Tang không ngờ tên tiểu đứng đắn này lại trốn ra ngoài lén lút ôm con gái nhà người ta, quả thật làm nhục hai chữ nhã nhặn!

Có điều, cô vừa nghĩ như thế, người nọ đứng cách đó không xa bỗng ngẩng đầu lên. Nơi cầu thang tờ mờ tối, đôi mắt anh dường như phát ra ánh sáng âm u, mang theo một loại chấn động lòng người lạnh như băng.

Lộc Tang Tang đối mặt với anh, cô sợ tới mức quên cả bỏ chạy.

Em đi ngang qua đây!

Lộc Tang Tang dùng khẩu hình miệng nói với anh.

Song cô không biết anh có nhìn rõ không nữa, dù sao nói xong cô cũng xoay người chạy đi mất.

"A-----"

Lộc Tang Tang vừa chạy được vài bước thì chợt nghe sau lưng truyền tới một tiếng hét nhỏ, cô ngẩn người, vô thức quay đầu lại nhìn. Kết quả cô nhìn thấy cô gái kia ngồi bệt dưới đất với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, còn Đoạn Kính Hoài thì mang vẻ mặt hết sức tức giận đi về phía cô.

Anh đi đến gần, rất nhanh sẽ đi lướt qua người cô.

Tính nhiều chuyện của Lộc Tang Tang nổi lên, thấy loại hoàn cảnh này cô đánh bạo hỏi một câu, "Làm sao thế?"

Đoạn Kính Hoài dừng lại, anh nhìn cô một cái, "Không biết xấu hổ."

Lộc Tang Tang: "?"

Tự dưng sao chửi người ta!

Sau này, Lộc Tang Tang mới biết được tình hình chi tiết cụ thể qua lời kể của Đoạn Kính Hành và những người bạn khác, thì ra cô gái kia rất thích anh, cho nên tối đó đã tìm cách hẹn anh ra.

Chuyện này vốn hết sức bình thường trong cái vòng lẩn quẩn của bọn họ, có điều cho tới chết cô gái kia cũng không ngờ, cô ta thất bại là do người cô ta chọn là Đoạn Kính Hoài.

Phú nhị đại quy củ đứng đắn, cố chấp, cao ngạo lạnh lùng, khó hầu! Muốn dùng nhan sắc và thân thể quyến rũ một người chưa quen bao lâu đi thuê phòng, người đó còn là Đoạn Kính Hoài, quả là đi vào đầm rồng hang hổ.

Vì thế, câu đầy đủ Đoạn Kính Hoài nói hôm đó hẳn là: Ôm ấp yêu đương, không biết xấu hổ!

**

Hai ngày sau, cấp dưới chuẩn bị đạo cụ quay chụp xong thì cùng Lộc Tang Tang đi đến viện phúc lợi.

Ngày đó, đúng lúc Đoạn Kính Hoài không có ca mổ nào, cũng không làm ca hành chính. Anh ở thư phòng trong nhà, không ngừng nhận được tin nhắn wechat của Lộc Tang Tang, cô vô cùng nhiệt tình mời anh đến xem thử.

Có lẽ là do cô liên tục mời mọc khiến anh khó chịu, cũng có thể là hôm nay thật sự là ngày nghỉ, hoặc có thể nói là một bác sĩ, anh có hơi hiếu kỳ về phương diện này.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đi xuống lầu, lái xe rời khỏi nhà.

Lúc lấy lại tinh thần, anh đã xuất hiện trước cửa viện phúc lợi rồi.

Trước cửa có hai chiếc xe, một chiếc là xe riêng của Lộc Tang Tang, một chiếc là xe của cấp dưới cô. Vừa xuống xe Đoạn Kính Hoài đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong, đi vào, anh thấy máy móc dựng xung quanh, giữa màn ảnh là khuôn mặt tươi cười sáng chói của cậu nhóc Tiểu Nam.

Trước máy quay, thằng bé kể sơ về quá trình mang chi giả hằng ngày, nói đến câu cuối cùng, nhân viên công tác bên cạnh tỏ ý bảo thằng bé đứng lên đi thử cho mọi người xem. Đoạn Kính Hoài đến trễ, cho nên anh không biết từ lúc bắt đầu đến giờ bọn họ đã tập thử rất nhiều lần.

Anh chỉ lẳng lặng đứng xem, thấy Lộc Tang Tang hồi hộp đến nỗi nuốt nước bọt.

Cậu nhóc kia khẽ cúi đầu đi tới, mặt mày tươi cười. Đoạn Kính Hoài nhìn chằm chằm vào thằng bé, vì thế anh cũng thấy trên trán thằng bé xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Đoạn Kính Hoài nhíu mày, cảm thấy nụ cười của cậu nhóc đó có chút miễn cưỡng.

Ở một mặt khác, Lộc Tang Tang cũng phát hiện, cô bước nhanh lên, gọi Tiểu Nam.

Tiểu Nam quay qua nhìn cô, còn vẫy vẫy tay, ý bảo tiếp tục quay chụp.

Tiểu Nam bước về phía trước thêm vài bước, đúng lúc này, thằng bé đột nhiên dừng lại. Sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn kỹ, cả người còn hơi phát run.

Lộc Tang Tang: "Tiểu Nam, em ------------"

Bộp -------------

Đột nhiên Tiểu Nam ngồi khuỵu xuống, mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng lăn trên má, thế nhưng đến lúc này, thằng bé còn cậy mạnh cố mỉm cười.

"Không sao, em còn có thể đi... "

Trong nháy mắt, Lộc Tang Tang ngây ngẩn cả người, lúc định thần lại, cô lập tức vọt tới.

Nhưng có người còn nhanh hơn cơ, Lộc Tang Tang nhìn thấy Đoạn Kính Hoài không biết xuất hiện từ đâu mà chạy tới nhanh như chớp, bế Tiểu Nam lên.

"Bác sĩ Đoạn?"

Đoạn Kính Hoài quay sang nhìn cô, bởi vì tức giận nên sắc mặt trầm hơn rất nhiều, "Lộc Tang Tang, tôi đã nói rồi, nếu chỉ vì lợi ích làm ăn, đừng lãng phí hơi sức vào cái này!"

"Tôi..."

"Đến bệnh viện." Đoạn Kính Hoài không nhìn cô nữa, anh chọn đại một người rồi nặng nề nói: "Cậu lái xe."

"Dạ."

Đoạn Kính Hoài và ba nhân viên công tác đưa Tiểu Nam đi trước, Lộc Tang Tang ở lại giải quyết hậu quả.

Chuyện đến nước này, làm sao Lộc Tang Tang vẫn không hiểu nguyên nhân Tiểu Nam đột nhiên xảy ra vấn đề, trước đó thằng bé vẫn còn tốt lắm mà, đối với chi giả hình như cũng không xảy ra bất kỳ hiện tượng không thích ứng nào.

"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Cô nhìn chằm chằm dì viện trưởng, "Dì à, trước đó dì nói với con hết thảy đều rất tốt."

Viện trưởng cũng nôn nóng hết sức: "Thằng bé, quả thật trước đó thằng bé còn tốt lắm."

"Vậy thì vừa rồi xảy ra chuyện gì? Có phải thằng bé có nguyên nhân khác không? Ngã bệnh?"

Viện trưởng: "Không có sinh bệnh, đứa bé này vẫn luôn nói với dì là nó cực kỳ quý trọng cơ hội lần này, cũng rất cảm ơn con đã tình nguyện giúp nó không điều kiện, nó nói muốn báo đáp con, cho nên mỗi ngày nó đều cố hết sức rèn luyện."

Sau khi nghe xong, trợ lý đứng bên cạnh đứng ra nói: "Lúc vừa mang chi giả khả năng thích ứng không tệ, nhưng mà về mặt thời gian nhất định phải tiết chế, bằng không rất dễ làm tổn thương phần còn lại của tay hoặc chân không lành lặn."

Lời vừa nói ra, mọi người lập tức hiểu ngay.

Lộc Tang Tang nhớ tới dáng vẻ cậu nhóc kia lập lời thề son sắc nói muốn quay tốt video giúp đỡ cho công việc của cô, trong lòng cô chưa xót không thôi.

Thằng bé sợ bản thân mình thể hiện không tốt, cho nên mới ra sức luyện như vậy.

Lộc Tang Tang: "Là vấn đề của con..."

Viện trưởng: "Con đừng bao giờ nói như vậy, khoảng thời gian này sự quan tâm chăm sóc con dành cho Tiểu Nam, chúng ta đều nhìn thấy hết."

Lộc Tang Tang nhắm mắt lại, không nói thêm một lời, sau đó rời khỏi viện phúc lợi.

**

Lộc Tang Tang lái xe đến bệnh viện nhân dân số hai nơi Đoạn Kính Hoài làm việc.

Hỏi qua y tá, cô đi thẳng đến trước cửa phòng cấp cứu, người ngoài không thể vào trong.

"Lộc tiểu thư."

Lộc Tang Tang nhìn thấy nhân viên công tác theo đến bệnh viện ban nãy, "Tiểu Nam thế nào rồi?"

"Vừa rồi trên xe tháo chi giả ra cho Tiểu Nam, phần da thịt ngay khớp nối có màu tím bầm, trầy da nghiêm trọng." Nhân viên công tác nói thêm: "Hơn nữa Tiểu Nam rất đau, đại khái có lẽ ảnh hưởng xương cốt."

Sắc mặt Lộc Tang Tang trắng nhợt: "Chi giả của chúng ta có vấn đề?"

"Không phải, những người tham gia thực nghiệm khác không sao, các số liệu đều đạt tiêu chuẩn." Nghĩ ngợi thêm một lát, nhân viên công tác lại nói: "Chắc hẳn là do bản thân Tiểu Nam tự tạo áp lực cho mình, luyện tập quá nhiều không chú ý nghỉ ngơi, vả lại tuổi thằng bé còn nhỏ, sức khỏe lại yếu ớt."

Lộc Tang Tang ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang, cô ôm trán: "Là tôi tạo quá nhiều áp lực cho thằng bé..."

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tiểu Nam cũng được đặt trên giường đẩy ra ngoài. Nhưng hôm nay thằng bé tiêu hao năng lượng nghiêm trọng, hiện đã ngủ say. Theo sau Tiểu Nam còn có bác sĩ và y tá, đương nhiên, có cả Đoạn Kính Hoài.

Lòng dạ Lộc Tang Tang đều đặt trên người Tiểu Nam, tạm thời không quan tâm Đoạn Kính Hoài, cô theo y tá đẩy Tiểu Nam vào phòng bệnh, sắp xếp cho thằng bé ổn thỏa rồi, cô mới rời khỏi phòng bệnh.

Mấy nhân viên công tác đều chờ cô ở bên ngoài, nhưng Lộc Tang Tang lại đi thẳng đến chỗ Đoạn Kính Hoài cách đó không xa.

"Tình hình thằng bé rất nghiêm trọng?" Lộc Tang Tang hỏi.

Đoạn Kính Hoài: "Nếu không đưa đến bệnh viện kịp thời, sẽ rất nghiêm trọng."

Lộc Tang Tang bỗng không biết phải làm thế nào: "Tôi, chuyện này tôi..."

"Lộc Tang Tang."

Cô im lặng chớp mắt.

"Không phải bệnh nhân nào cũng có thể tùy tiện sử dụng." Sắc mặt Đoạn Kính Hoài cực lạnh, "Thằng bé còn nhỏ, hoàn toàn không thể thích nghi với cường độ luyện tập của các người."

Lộc Tang Tang: "Là..."

Đoạn Kính Hoài: "Đừng chỉ vì cái trước mắt."

Hình như anh đã hiểu lầm, thế nhưng, lại giống như không hề hiểu lầm.

Đúng là vì lợi ích của mình nên cô mới làm ra những chuyện này, Tiểu Nam cũng vì cô mới biến thành hiện trạng như bây giờ.

Trong lòng Đoạn Kính Hoài, cô là người vô tình, vì làm ăn không quan tâm đến sống chết của bệnh nhân.

Chính cô cũng cho rằng mình như thế, nhưng...Sau đó cô đã thật sự quan tâm, thương tiếc Tiểu Nam, cũng hi vọng thằng bé có thể đứng lên đi đứng bình thường như bao người.

Có điều cô không thể giải thích, huống chi ngay cả cô cũng cảm thấy hiện trạng này chính là sự thật, không cần phải giải thích. Vì vậy, đối mặt với chỉ trích của Đoạn Kính Hoài, Lộc Tang Tang chỉ lạnh lạnh nói: "Tôi đã biết."

======

Chưa kịp yêu thương mà hiểu lầm này nối tiếp hiểu lầm khác, không biết bao giờ mới tu thành chính quả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.