Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh

Chương 49



Đã lâu lắm rồi Lộc Tang Tang không đến bệnh viện nơi Đoạn Kính Hoài làm việc, song truyền kỳ về cô ở bệnh viên chưa bao giờ đứt đoạn.

Trước đây khi đối mặt với Đoạn Kính Hoài, mọi người cảm thấy anh vô cùng lợi hại, hơn nữa ngoại hình vượt xa tiêu chuẩn của bác sĩ. Nhưng từ sau khi xem tin tức trên mạng về Lộc Tang Tang mấy lần, cộng thêm gặp Lộc Tang Tang ở bệnh viện, mọi người mới vỡ lẽ, dân mạng vô cùng tò mò về người anh trai Đoạn Kính Hành từng nhắc đến, dường như... dường như là bác sĩ Đoạn, đồng nghiệp của bọn họ.

Lúc tin tức lan truyền, mọi người chấn động, nhưng vì bản thân Đoạn Kính Hoài là người khiêm tốn vả lại cũng rất nghiêm khắc, cho nên dù rất tò mò bọn họ cũng không dám đánh tiếng hỏi. Dần dà, chuyện này bị chính sự lãnh đạm của Đoạn Kính Hoài ép xuống.

Lòng hiếu kỳ của mọi người vốn đã tắt lửa từ lâu, có điều hôm nay nhìn thấy Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang cùng đi ngang trước mặt, các y tá bắt đầu kích động bàn tán.

"Này! Lê Lộc, Lê Lộc đó, tác giả manga trên mạng!"

"Đúng đúng đúng, không ngờ hôm nay đến tìm bác sĩ Đoạn."

"Cô không nghe tin hai người ly hôn sao? Có điều trông đâu giống thế nhỉ?"

"Tôi cũng nghe người khác nói thôi, có thể là tin đồn?"

...

Bác sĩ thực tập trong phòng Đoạn Kính Hoài vừa rồi đi đến bên cạnh mọi người, "Ồ, bác sĩ Đoạn đã kết hôn à?"

"Anh mới tới nên có lẽ không biết, việc này ai trong bệnh viện chúng ta cũng biết hết."

"Vậy cô nói anh ấy ly hôn... Với cô gái vừa rồi sao?"

"À... Chúng tôi chỉ nghe nói, không biết là ai đồn nữa."

Bác sĩ thực tập: "Vậy chắc chắn là không ly hôn đâu, tôi đảm bảo."

"Làm sao anh biết?"

"Vừa rồi cô gái đó đến khám cổ tay, mọi người không biết bác sĩ Đoạn dịu dàng thế nào đâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như vậy đấy, ánh mắt nhìn người ta suýt chảy nước."

"Thật hả?!!"

...

Lộc Tang Tang bất đắc dĩ bị Đoạn Kính Hoài kéo đi ăn cơm, sau khi đến nhà ăn, Đoạn Kính Hoài đi mua đồ ăn, cô chỉ cần ngồi chờ, chờ chờ một lát, đột nhiên cô cảm thấy vị trí này có chút quen thuộc...

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là tàng canh xanh mát đó, chỗ này... Dường như là chỗ lúc trước cô đề nghị ly hôn.

Đoạn Kính Hoài vốn thích ngồi gần sửa sổ, cho nên có lẽ anh chỉ vô tình chọn chỗ này, nhưng nhận ra là chốn cũ, Lộc Tang Tang có chút thất thần.

Lúc đề nghị ly hôn, cô vô cùng kiên quyết.

Khi ấy, ngồi ở đây, cô đã cảm thấy đó là lần nói chuyện tốt đẹp nhất giữa cô và Đoạn Kính Hoài. Sau này, có lẽ quan hệ hai người sẽ trở nên xa cách hơn cả bạn bè bình thường, hoặc là xa cách đến nỗi không tính là bạn bè. Bọn họ chỉ có cơ hội gặp nhau qua những buổi tiệc, nhìn thấy nhau thì mỉm cười từ xa, chỉ thế thôi.

Tuy nhiên cô không ngờ quan hệ hai người đi tới bước này, cũng không ngờ Đoạn Kính Hoài sẽ làm đến mức này.

Cô đã từng cho rằng anh rất vui vẻ ly hôn, có điều anh lại nói anh thích cô, anh nhớ cô...

Trong khoảng thời gian này, số lần tiếp xúc giữa cô và anh ngày càng nhiều. Anh dọn đến ở đối diện nhà cô, dùng phương thức im lặng không một tiếng động tiến vào cuộc sống của cô lần nữa.

Cô đã thử quan sát, thử thăm dò, còn hưởng thụ, nghi ngờ... Thứ duy nhất không có, là bài xích.

Lộc Tang Tang thở dài một hơi, cô cảm giác mình hơi vô dụng.

Lẽ nào Đoạn Kính Hoài chính là kiếp nạn của cô sao...

Đằng kia, Đoạn Kính Hoài đang chọn những món Lộc Tang Tang thích.

"Sư huynh."

Đột nhiên, bên cạnh có người gọi anh, Đoạn Kính Hoài quay đầu lại nhìn người đó rồi khẽ gật đầu chào hỏi.

Người gọi là Từ Dao, hiện tại cô ta cũng là bác sĩ của bệnh viện số hai.

"Không ngờ sư huynh cũng thích ăn đồ ngọt." Thấy anh chọn mấy món điểm tâm bỏ vào khay của mình, Từ Dao cảm thấy ngoài ý muốn

Đoạn Kính Hoài nhàn nhạt đáp lại, hiển nhiên là không quá nhiệt tình.

Nhưng Từ Dao không thèm để ý, dạo gần đây cô đã quen với tính tình Đoạn Kính Hoài, vừa lịch sự vừa xa cách, khiến người ta không dám tới gần nhưng lại không cưỡng lại được mà trầm mê.

Trước đây khi biết anh đã kết hôn, cô gần như đã bỏ cuộc, thế nhưng lần trước vô tình nghe Uông Cao Thỉ nói Đoạn Kính Hoài đã ly hôn, khi ấy cô mừng như điên, cô biết một cô gái như Lộc Tang Tang hoàn toàn không thích hợp với anh.

Nói đến Lộc Tang Tang, Từ Dao thật sự rất ngạc nhiên. Tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng khi thấy tin tức trên mạng cô đã nhận ra cô ấy ngay, cô không ngờ Lộc Tang Tang là một tác giả manga nổi tiếng, càng không ngờ chính là ----- Thân phận Đoạn Kính Hoài.

Đoạn Kính Hành là ai thì không cần phải nói, chỉ cần lướt weibo thôi đã biết gia thế bối cảnh của anh ta, nếu Đoạn Kính Hoài là anh trai anh ta... Vậy chẳng phải anh cũng là người nhà họ Đoạn à?

Cô vốn cho rằng điều kiện gia đình anh rất tốt, nhưng không ngờ anh xuất thân từ gia đình như vậy.

Từ Dao sợ hết hồn, song cô có cảm giác mình không coi trọng những thứ này, dù sao, trước đây cô thích Đoạn Kính Hoài cũng chỉ vì nhìn trúng con người anh mà thôi...

Mua thức ăn Lộc Tang Tang thích xong, Đoạn Kính Hoài nhanh chóng mang lại bàn cho cô. Từ Dao cũng vội vàng theo sau.

"Sư huynh, lần trước Uông sư huynh mời mọi người đi ăn cơm, sao anh không đi."

"Không rảnh."

"Ồ... Em còn tưởng rằng anh sẽ đi."

Đoạn Kính Hoài không để ý cô ta lắm, anh đang nhìn Lộc Tang Tang cách đó không xa, lúc này cô đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ gì. Anh cười nhẹ, sau đó đi đến đặt khay thức ăn lên bàn.

Từ Dao định ngồi ăn cơm cùng anh, vì thế cô ta cũng đặt khay của mình lên bàn.

Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại, anh chau mày nhìn Từ Dao, anh không muốn người ngoài quấy rầy không gian của anh và Lộc Tang Tang.

Nhưng Từ Dao nhìn không ra ý trong mắt anh, bởi vì sau khi đặt khay xuống cô mới phát hiện Lộc Tang Tang đang ngồi đó, cô trợn tròn mắt, vẻ kinh ngạc trên mặt hoàn toàn không thể che giấu.

"Lộc, Lộc tiểu thư?"

Nghe được tiếng nói, Lộc Tang Tang thu hồi ánh mắt, cô ngẩng đầu nhìn một nam một nữ đang đứng bên cạnh mình, lông mày hơi nhướng lên.

"Ơ, bác sĩ Từ." Lộc Tang Tang liếc Đoạn Kính Hoài đầy ẩn ý, "Lần trước chúng ta cùng ăn cơm đây mà."

Mặt mày Từ Dao cứng ngắc, nhưng cô ta nhanh chóng khống chế được, "Đúng, đúng vậy, hôm nay sao Lộc tiểu thư lại đến bệnh viện thế?"

"Cũng không có gì, bệnh nhẹ nên đến khám thôi."

"À... Ra vậy."

Lộc Tang Tang nhìn khay đồ ăn Đoạn Kính Hoài mua cho cô: "Anh mua cho tôi thôi à?"

Đoạn Kính Hoài: "Bây giờ anh đi mua cho anh."

"Vậy anh mau đi đi." Lộc Tang Tang cầm đũa lên, sau đó làm ra vẻ chợt nhớ ra gì đó, cô ngẩng đầu lên nói: "Ngồi đi bác sĩ Từ, mời nhau không bằng vô tình gặp, cùng ngồi ăn bữa cơm nhé."

Đoạn Kính Hoài mấp máy môi: "Lộc ------"

"Anh còn đứng đó làm gì... Mau đi mua đi." Nói với anh xong Lộc Tang Tang quay sang nói với Từ Dao, "Ngồi đi bác sĩ Từ."

Từ Dao khẽ cắn môi, ngồi xuống đối diện Lộc Tang Tang.

Đoạn Kính Hoài không còn cách nào khác, anh chỉ có thể xoay người mua đồ ăn.

"Bác sĩ Từ, đồ ăn ở bệnh viện các cô quả thật rất ngon, lần nào tới ăn tôi cũng mở rộng tầm mắt."

Khóe môi Từ Dao giật giật, "Vậy à..."

"Ừ, cô không thấy thế sao?"

"Chắc là ăn quen rồi."

"Ồ." Lộc Tang Tang gật gù, "Chắc thế, Đoạn Kính Hoài nói ăn cũng được, có lẽ khẩu vị hai người tương đối giống nhau."

"Không phải hai người đã ly hôn à?" Đột nhiên Từ Dao hỏi.

Lộc Tang Tang hơi khựng lại, cô đặt muỗng canh xuống, cười như không cười nhìn cô ta: "Làm sao cô biết?"

"Tôi nghe Uông sư huynh nói."

"À, ra vậy." Lộc Tang Tang đáp: "Đúng thế, chúng tôi đã ly hôn."

"Vậy bây giờ hai người..."

"Bây giờ tôi đến bệnh viện khám bệnh thôi, sau đó đi ăn bữa cơm với chồng trước."

Từ Dao nắm chặt đôi đũa trong tay, sắc mặt hơi âm trầm, Lộc Tang Tang thu hết vào mắt, cô cảm thấy buồn cười: "Dường như bác sĩ Từ rất quan tâm chúng tôi."

"À, không có không có, do ở bệnh viện tôi và sư huynh khá thân nhau, nên tò mò chút thôi." Từ Dao cười nói: "Tôi mới đến bệnh viện không lâu, lúc trước là đàn em của sư huynh ở trường, vì thế anh ấy chăm sóc tôi nhiều hơn một chút."

Chăm, sóc, tôi.

Tốt, rất tốt.

Lộc Tang Tang cong môi: "Đúng thế, bác sĩ Đoạn của chúng là trong ấm ngoài lạnh, rất thích giúp người."

"Gì cơ?" Đúng lúc này, Đoạn Kính Hoài trở về, anh nghe được câu cuối cùng của Lộc Tang Tang.

Lộc Tang Tang nhàn nhã ăn bánh ngọt, "Không có gì, chỉ tâm sự với bác sĩ Từ một chút mà thôi."

Nghe xong, Đoạn Kính Hoài cũng không hỏi nhiều, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.

"Lát nữa hãy ăn bánh ngọt, ăn cơm trước." Đoạn Kính Hoài nói.

Lộc Tang Tang ăn thêm một miếng nữa, "Không thích, tôi muốn ăn cái này trước."

Đoạn Kính Hoài chau mày, anh thẳng thừng kéo đĩa bánh ngọt về phía mình, "Ăn cơm trước."

"Đoạn Kính Hoài!"

"Ăn cơm trước." Đoạn Kính Hoài kiên quyết, "Bằng không, không cho em ăn."

"Anh mua cho tôi rồi không cho tôi ăn, muốn tôi nhìn no mắt sao? Đồ biến thái."

Khóe môi Đoạn Kính Hoài cong lên, "Anh mua để em ăn cơm xong mới ăn."

Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng, cô bất mãn lầm bầm: "Có gì khác nhau chứ..."

"Ăn bánh ngọt rồi em ăn được bao nhiêu cơm." Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn cô, "Ngoan, ăn cơm trước."

"Hừ."

Hai người tự nhiên trò chuyện không coi ai ra gì, Từ Dao ngồi đối diện, thậm chí quên cả động đũa.

Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy Đoạn Kính Hoài có vẻ mặt như vậy, càng chưa từng nghe anh dùng giọng điệu đó nói chuyện, cô vẫn cho rằng Đoạn Kính Hoài là người thanh cao lạnh lùng... Nhưng thái độ anh... Chưa bao giờ thấy anh dịu dàng với người khác như vậy.

Bọn họ thật sự ly hôn?

Từ Dao phát hiện mình không dám nắm chắc đáp án này.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, Lộc Tang Tang bắt gặp ánh mắt không hề che giấu của Từ Dao, trước đây cô đã cảm thấy cô ta thích Đoạn Kính Hoài, bây giờ, cô càng chắc chắn hơn.

Cô thầm cười mỉa, cảm thấy Đoạn Kính Hoài đáng ghét không thể tưởng.

Tính tính thối hoắc như vậy mà vận đào hoa vẫn đeo bám, đúng là thiếu đòn.

"Sao thế." Thấy cô khác thường, Đoạn Kính Hoài quay sang thì bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Lộc Tang Tang.

Lộc Tang Tang buông đũa xuống, "Tôi no rồi."

Thấy cô ăn cũng kha khá rồi, Đoạn Kính Hoài mới đẩy đĩa bánh ngọt lại trước mặt cô, "Ăn cái này đi."

Lộc Tang Tang đứng dậy: "No rồi, không ăn nữa."

"Được, vậy để anh đưa em về nghỉ ngơi, buổi chiều tới đây làm vật lý trị liệu."

"Không cần đưa tiễn, tôi tự lái xe đến đây."

"Lộc Tang Tang -------"

Nhưng người sau không nghe anh gọi, cô đứng dậy, đi thẳng ra cửa.

Đoạn Kính Hoài nhanh chóng đuổi theo, anh kéo tay cô lại, "Đi đâu thế? Bãi đỗ xe ở bên kia."

"... Đi nhầm." Lộc Tang Tang xoay người đi về hướng bên trái, kết quả Đoạn Kính Hoài vẫn đi bên cạnh cô, cô dừng lại: "Anh đừng đi theo tôi, dù gì tôi phải về nhà, anh ở lại với tiểu sư muội của anh đi."

Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Tiểu sư muội?"

"Bác sĩ Từ đấy."

"Tại sao anh phải ở cùng cô ấy?"

"Cô ta bám chặt anh vậy mà, nhất định rất thích anh." Lộc Tang Tang giơ tay chọt chọt lên ngực anh rồi nói lời châm chọc: "Đoạn Kính Hoài, dịu dàng với con gái nhà người ta một chút đi."

Nói xong, Lộc Tang Tang xoay người đi thẳng.

"Sư huynh?"

Không lâu sao, Từ Dao cũng đi ra.

Đoạn Kính Hoài vẫn đứng yên tại chỗ, anh nhìn theo bóng lưng dần biến mất của Lộc Tang Tang, không biết anh đang nghĩ gì.

Từ Dao đi đến gần rồi hỏi: "Lộc tiểu thư đâu?"

"Cô ấy đi rồi."

"Đi rồi à? Tính Lộc tiểu thư có vẻ gấp gáp quá nhỉ." Nói xong, Từ Dao cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt anh, "Sư huynh, nghe Uông sư huynh nói, hai người đã ly hôn?"

Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn cô ta.

Từ Dao lại nói: "À, anh đừng trách Uông sư huynh, ngày đó trong lúc ăn cơm anh ấy vô tình nhắc tới thôi, em tò mò hỏi chứ anh ấy không lan truyền khắp nơi."

"Ồ."

"Có điều hi vọng sư huynh cũng đừng buồn quá, sau này anh nhất định sẽ tìm được hạnh phúc khác." Từ Dao nói nhỏ: "À đúng rồi, chủ nhật này là sinh nhật em, không biết sư huynh anh -----"

"Cô có thể cách tôi xa một chút không?"

Từ Dao im bặt, cô kinh ngạc nhìn Đoạn Kính Hoài, dường như nghe không hiểu mấy lời anh vừa nói.

"Dạ?"

Sắc mặt Đoạn Kính Hoài vô cùng lạnh nhạt, anh nói tiếp: "Tang Tang sẽ hiểu lầm, vừa rồi cô ấy không vui."

Mặt Từ Dao cứng ngắc, "Ý của anh là... gì?"

"Cô ấy nói cô thích tôi, phải không?"

Từ Dao không ngờ anh sẽ hỏi thẳng như vậy, cô ta lập tức cảm thấy vừa thẹn vừa lúng túng, "Em, em... Vậy không phải hai người đã ly hôn sao?"

"Tôi không muốn ly hôn." Đoạn Kính Hoài nghiêm mặt nói: "Tôi muốn theo đuổi cô ấy lần nữa, cho nên phiền cô, đừng thích tôi làm gì."

Từ Dao: "..."

"Cảm ơn." Không đợi cô ta trả lời, Đoạn Kính Hoài nhấc chân muốn đi.

"Anh thích cô ấy như vậy sao..." Vành mắt Từ Dao đỏ hoe, "Nếu cô ấy đã đề nghị ly hôn thì có nghĩa là cô ấy không thích anh, không phải à?"

Đoạn Kính Hoài dừng bước, anh quay đầu lại nhìn cô ta.

"Vậy thì sao? Tôi thích cô ấy là được rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.