Nhưng Đoạn Kính Hoài và Lộc Tang Tang đều hiểu, ở ngay dưới mí mắt người lớn trong nhà, hai người không có khả năng chia phòng ngủ.
Đoạn Kính Hoài nhìn Lộc Tang Tang đắc ý vì trả đũa thành công, anh không nói gì. Anh biết chỉ cần anh nói thêm một câu nữa, cô nhất định có thể líu ríu không ngừng, anh tự nhủ không nói lại cô.
"Cô đi tắm đi." Đoạn Kính Hoài chuyển chủ đề.
Lộc Tang Tang cũng không dây dưa, "Tôi còn muốn nghịch điện thoại, hay là anh tắm trước đi?"
Đoạn Kính Hoài gật đầu, không nói thêm gì nữa, anh cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm.
Thấy anh đóng cửa lại, Lộc Tang Tang nhanh chóng gọi cho trợ lý dặn dò một số việc, gọi điện xong, cô rảnh rỗi đến nhàm chán, cho nên đứng dậy đi dạo quanh phòng Đoạn Kính Hoài.
Hẳn là đã nửa năm Đoạn Kính Hoài không ở chỗ này rồi, không có dấu vết sinh hoạt hằng ngày. Cô đi đến bên cạnh giá sách, lướt qua từng dãy sách y học cao thâm khó tiếp thu, cuối cùng ánh mắt bị thu hút bởi mấy khung ảnh.
Tổng cộng có năm khung ảnh, lớn nhỏ không đều, bên trong cũng là hình ảnh lớn nhỏ không đều của Đoạn Kính Hoài, lúc trưởng thành, khi còn thời học sinh, thậm chí cả hình dáng khi còn nhỏ. Trong bức ảnh đó, anh đại khái khoảng tám chín tuổi, bên cạnh anh là cậu bé thấp hơn anh một chút, có lẽ là Đoạn Kính Hành.
Một sắc mặt nghiêm túc, một ý cười dạt dào, chỉ cần nhìn biểu lộ có thể phân biệt hai người rõ rệt.
"Quả nhiên từ nhỏ đã là tiểu đứng đắn." Lộc Tang Tang đưa tay sờ sờ, "Hơn nữa càng lớn càng dọa người."
Chuyển tay sang người bên cạnh, Lộc Tang Tang nói nhỏ: "Tính cách hai người khác biệt quá lớn."
Xem ảnh chụp của Đoạn Kính Hoài, trong lòng Lộc Tang Tang có chút cảm khái.
Chẳng qua chỉ là cảm khái mà thôi, đối với Đoạn Kính Hành, cô đã không còn tâm tư như ngày trước, phải nói là, ngay tại lúc cô và Đoạn Kính Hoài lên giường ngoài ý muốn, tình cảm đó đã bị cưỡng chế dập tắt.
"Xem thì xem, không cho sờ."
Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói, Lộc Tang Tang giật bắn người, quay đầu lại thì nhìn thấy Đoạn Kính Hoài mặc áo ngủ đứng đằng kia.
"À, tôi, tôi không có sờ anh ấy, tôi đang sờ anh đấy!"
Đây là cơ hội tốt để nịnh nọt.
Trên mặt Đoạn Kính Hoài viết rõ mấy chữ "Tôi cũng không cần cô sờ", anh chỉ vào áo ngủ trên giường, "Tắm rửa đi, tôi muốn ngủ."
"..."
"Muốn ngủ..." Sắc mặt Lộc Tang Tang vô cùng kinh hãi.
Tôi?
Thấy vẻ mặt cô, Đoạn Kính Hoài biết ngay là cô đang nghĩ gì, anh cố gắng nhịn xuống, "Tôi nói là tôi muốn đi ngủ."
"Ồ." Lộc Tang Tang cười gượng, "Được, tôi sẽ nhanh thôi, không làm phiền anh đâu."
Lộc Tang Tang vội cầm lấy áo ngủ chạy như bay vào phòng tắm.
Sau khi đóng cửa lại, cô nhìn người trong gương.
Da dẻ trắng nõn, dáng người mỹ lệ, vô cùng xinh đẹp.
Đáng tiếc người ta không có hứng thú.
Lộc Tang Tang quấn tóc lên, trong lúc đó cô bỗng nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Đoạn Kính Hoài.
Tuy sau khi tắm xong Đoạn Kính Hoài chỉ mặc áo ngủ, nhưng anh vẫn buộc dây lưng vô cùng chặt chẽ, đáng lý ra áo ngủ phải để lộ một phần lớn lồng ngực, thế mà anh lại cố tình che chắn kín cổng cao tường, chắc là anh vừa gội đầu, còn chưa kịp sấy khô, tóc lòa xòa trước trán còn ẩm ướt.
Nửa nhẹ nhàng nửa nghiêm cẩn, khiến tim người ta ngứa ngáy.
Hả? Nghĩ gì thế?
Trọng điểm bây giờ không phải là mê đắm sắc đẹp Đoạn Kính Hoài, mà là phải dốc lòng nịnh nọt anh! Đợi đến khi bảng kế hoạch hạng mục hoàn chỉnh, cô nhất định phải vượt qua cửa ải của anh!
Lộc Tang Tang ngoan ngoãn tắm rửa, mặc áo tắm Đoạn gia chuẩn bị, đi ra.
Rõ ràng bộ áo ngủ này là một cặp với áo ngủ Đoạn Kính Hoài, mềm mại ôm sát người. Cổ áo không thấp, nhưng có thể để lộ xương quai xanh xinh đẹp, bên hông còn có dây cột tinh tế, buộc chặt vòng eo nhỏ dịu dàng, vừa thoải mái vừa thu hút.
"Đoạn Kính Hoài, anh ngủ chưa?"
Lộc Tang Tang thò đầu ra khỏi phòng tắm.
Đoạn Kính Hoài đang tựa vào đầu giường đọc sách, "Chưa ngủ."
"Tôi muốn nói cho anh biết là tôi tắm xong rồi, tôi đến ngủ nha."
Đoạn Kính Hoài trầm mặc đáp lại: "Ừ."
Kỳ thật hai người tiếp xúc không nhiều lắm, ngoại trừ một lần lên giường ngoài ý muốn kinh thiên động địa mấy năm trước, bọn họ hoàn toàn không có tiếp xúc tay chân. Nhưng bây giờ, gian phòng đơn độc, ánh đèn mờ nhạt, hương thơm nhè nhẹ... Trực tiếp mở ra bầu không khí mập mờ.
Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái, lọt vào tầm mắt anh, không gì ngoài vòng eo nhỏ nhắn bị buộc chặt của con gái, bên dưới làn váy là bắp chân nhỏ trắng nõn, xuống chút nữa, là những móng chân được sơn đỏ tươi trên mu bàn chân, vừa xinh xắn vừa tinh xảo.
"Bác sĩ Đoạn."
Đoạn Kính Hoài hồi thần, ánh mắt rơi trên sách vở một lần nữa.
Lộc Tang Tang đi đến bên cạnh anh, "Tướng ngủ tôi thật sự không tốt, nói trước với anh một tiếng."
"Ồ."
Lộc Tang Tang vén chăn trèo lên giường.
Hai người nằm không quá gần, nhưng gió lại làm tốt nhiệm vụ mang mùi hương từ chăn mềm cô bay về phía anh, nhàn nhạt, có hương sữa tắm trong phòng tắm, cũng có một mùi hương không biết tên, ngọt ngào lượn quanh lượn quanh, hòa tan trong không khí vẫn không đổi vị.
Đoạn Kính Hoài nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, thế nhưng nhất thời anh không biết không đúng chỗ nào, chẳng qua là cảm thấy trong người đột nhiên hơi nóng.
"Buồn ngủ chưa? Có cần tắt đèn không?" Lộc Tang Tang rụt người vào chăn, chỉ lộ ra cái đầu.
Đoạn Kính Hoài ừ, anh đưa tay tắt đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.
Hai người đều nằm xuống, chẳng qua là cả hai đều mở to mắt.
"..."
"..."
"Tôi ngủ không được." Một lát sau, Lộc Tang Tang nghiêng người đối mặt với Đoạn Kính Hoài, "Có phải anh cũng không ngủ được không?"
Đoạn Kính Hoài thở dài một hơi, cảm thấy không khí xung quanh cũng nóng lên. Anh ngủ không được, bởi vì cơ thể... Vô cùng kỳ lạ.
Thấy anh mở to mắt, Lộc Tang Tang nghĩ anh cũng giống như mình, đột nhiên trên giường có bạn, cho nên có chút không được tự nhiên.
"Nếu như chúng ta đều ngủ không được, chẳng bằng tâm sự đi?"
"..."
"Tâm sự xem chuyện chi giả của công ty, chúng ta nên làm thế nào."
Đoạn Kính Hoài nhắm mắt lại, cảm giác tồn tại của người bên cạnh tăng lên vùn vụt, làm thế nào cũng không thể xem nhẹ.
"Sao vậy... Anh không muốn tâm sự à?" Thấy dáng vẻ anh có chút uể oải, "Cả dầu muối anh đều không ăn, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy."
Đã nhớ lại thì không muốn buông tha, vì thế Lộc Tang Tang bắt đầu đánh ván bài tình cảm: "Ôi chao, anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó anh giúp tôi nhặt đồ bị rơi, lúc ấy tôi cảm thấy anh rất tốt bụng, rất có phẩm chất, đúng là người tốt."
"Sau đó tôi tới nhà của anh làm khách, còn có lần anh giúp tôi học bổ túc, anh có nhớ không? Còn có, còn có..."
Lộc Tang Tang nói không ngừng, nói đến lời cuối cùng, khó tránh khỏi không nhắc tới sự kiện khó quên kia, "Còn có lần ở trên giường đó, khụ khụ, anh cũng không phải không biết lúc đó tôi bị dọa cỡ nào, cái hoàng hoa đại khuê nữ cứ như thế mà mất đi, có phải anh nên đền bù tổn thất gì đó không? Ví dụ như, kéo giúp tôi bệnh nhân cần chữa bệnh ở bệnh viện của anh?"
Bên tai là giọng nói lải nhải, Đoạn Kính Hoài vốn nghe không lọt một câu nào, nhưng khi Lộc Tang Tang nhắc đến lần ở trên giường lần đó, chẳng những anh nghe lọt tai, mà còn nhớ tới những hình ảnh đầy kiều diễm.
Trạng thái mơ mơ màng màng, từng chi tiết có thể cảm nhận rõ ràng, nhất là tiếng ngâm nga của cô bé dưới thân anh trong trí nhớ...
Mà Lộc Tang Tang cũng bị hành động bất ngờ của anh khiến cho hoảng sợ, cô sững sờ nhìn anh, "Bác sĩ Đoạn? Sao mặt anh đỏ quá vậy?"
Anh không để ý đến cô, Lộc Tang Tang vô thức muốn đưa tay sờ trán anh, kết quả mới được nửa đường đã bị tay anh cản lại.
"Đừng nhúc nhích!"
Thật là nóng.
Lộc Tang Tang cảm nhận được bàn tay nắm lấy cổ tay cô gần như khiến cô bị phỏng.
"Anh, người anh nóng rần?"
Đoạn Kính Hoài nghiêng đầu nhìn cô, thái độ càng không được tự nhiên.
Lộc Tang Tang phiền muộn một lát, đột nhiên, cô nhìn thấy lỗ mũi Đoạn Kính Hoài, chậm rãi chảy ra... Máu.
Máu???
Bởi vì nằm nghiêng, máu mũi anh không chảy về hướng môi, mà chảy dọc theo gương mặt về phía lỗ tai.
"Đoạn Kính Hoài! Anh chảy máu mũi rồi!" Lộc Tang Tang luống cuống, cô lập tức đứng lên.
Cô nhìn trái nhìn phải không thấy khăn tay, vì thế cô bổ nhào tới bịt chặt mũi anh lại, "Ngẩng đầu ngẩng đầu! Đừng để rơi ra giường!"
Da thịt ấm áp đột nhiên xông thẳng tới, dường như có mang theo độc tố, vẻ tỉnh táo mà Đoạn Kính Hoài nỗ lực hết mình duy trì bỗng sụp đổ hoàn toàn, anh dùng sức kéo hai tay cô ra, tạo ra khoảng cách an toàn với cô.
"Đừng đụng vào, tôi không sao!"
Lộc Tang Tang bực mình nhìn anh, "Có lý nào, sao anh lại chảy máu mũi chứ..."
Ngay từ đầu Đoạn Kính Hoài cũng cảm thấy thân thể mình có vấn đề rồi, đột nhiên cực kỳ hưng phấn. Chuyện đến nước này, anh đã rõ đầu đuôi ngọn ngành. Lúc nãy trước khi vào nhà, mẹ anh đã lén lút lôi kéo anh ra một góc nhắc nhở chuyện sinh con, bà thường xuyên nói mấy lời anh, anh cũng không để trong lòng.
Hiện tại xem ra, mẹ anh thèm cháu đến điên rồi.
Tốt xấu gì anh cũng là một bác sĩ, thân thể khác thường dẫn đến chảy máu mũi, dĩ nhiên anh có thể liên hệ đến chuyện uống canh bồi bổ tối nay. Nếu anh đoán không sai, canh kia không phải để bồi bổ sức khỏe bình thường, mà còn có tác dụng đặc thù.
Chẳng qua là anh đoán, uống một chén cũng chỉ đủ để nâng cao hứng thú, gia tăng năng lực... dục vọng.
Song vấn đề ở đây chính là dưới tình huống anh không biết rõ, đã uống luôn chén canh của Lộc Tang Tang!
Anh ta chảy máu mũi? Loại tiểu đứng đắn như anh ta sao có thể trong sáng nằm chung giường đã chảy máu mũi.
Lộc Tang Tang sờ sờ cằm, nhưng mà... Anh ta cũng là đàn ông bình thường nha.
Như vậy chứng tỏ anh không làm bậy ở bên ngoài, nói cách khác, trong suốt nhiều năm qua anh không có phụ nữ, cho nên nằm với phụ nữ trên giường xảy ra phản ứng cũng không lạ.
Mặt Lộc Tang Tang đột nhiên càng lúc càng nóng, hiện tại, Lộc Tang Tang cũng vô tình nhớ tới đoạn mây mưa thất thường kia. Ngày đó ánh đèn trong phòng mờ ảo, cô hoàn toàn không nhìn rõ là ai, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng thở dốc mê hoặc của đàn ông.
Vì thế, cái gương mặt lạnh lùng như băng mùa đông của Đoạn Kính Hoài, giả sử không nghiêm túc tự kiềm chế, mà chất đầy dục vọng, cuối cùng sẽ thành cái dạng gì nữ đây...