Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 18: Chương 18





Nhan Từ Khuynh nhanh chóng đem cái túi chườm lên cho Dương Họa Y.

Cô cầm lấy rồi lận cái túi vào trong bụng.

Anh nhìn theo cuối cùng cũng nhận ra vấn đề thật của cô bây giờ.

- Em...!đến...!
- Biết rồi...!thì đừng nói...!Chút nữa đỡ hơn...!tôi sẽ đi làm việc nhà...!
- Sao lúc nào em cũng nghĩ đến chuyện làm việc nhà thế? Em không thể nghĩ đến việc nghỉ ngơi như thế nào sao?
Dương Họa Y càng lúc càng tức giận nhưng do quá mệt quá đau nên cô chỉ có thể ấm ức chịu đựng, không thể chửi mắng anh được.

Nhan Từ Khuynh cũng nhận ra bản thân đã chọc giận cô nên cũng im lặng rồi vội xuống bếp nấu cho cô ít đồ ăn.

Anh cố nhớ lại ngày trước khi Liễu Nhi như cô anh phải làm những gì.

Một lúc sau, một cốc sữa gừng, một bát cháo trứng nhỏ cùng với mấy vỉ thuốc nằm yên vị trước mặt Dương Họa Y.

Cô nhíu mày nhìn chúng.

Đây là anh trêu ngươi cô hay là cố ý hại chết cô đây?
- Em mau ăn đi cho ấm này...!

- Anh đùa tôi à?...!
- Có vấn đề gì sao?
- Rõ ràng...!anh biết tôi...!bị dị ứng với trứng...!và sữa...!
Nhan Từ Khuynh sững người.

Cô bị dị ứng sao anh không biết nhỉ? Mà khoan đã...!Lại một đoạn kí ức hiện lên trong đầu anh...!
Đúng vào 6 năm về trước, vào lúc Dương Họa Y mới về Nhan gia ở được một ngày rồi dọn ra ở riêng với anh.

Hôm đó Nhan Từ Khuynh phải thức khuya để hoàn thành nốt dự án.

Hồi đó mới về nên dù có bị anh bắt nạt cô vẫn cố đủ mọi cách để làm quen với anh.

Vì thế tối đó cô đã đem cho anh một ly sữa ấm nhưng anh lại nổi giận chỉ vì cô vào thư phòng của mình và đã hắt cả ly sữa đó lên người cô.

Cuối cùng vẫn là cô phải vào viện mất hai ngày.

Sau đó, cô vừa mới ra viện, anh đã bắt cô làm đủ mọi việc rồi bắt cô nấu rất nhiều món ăn nhưng vẫn là anh không đụng đến tí nào và vẫn là cô bị ép ăn gần hết.

Nếu cô không có biểu hiện của dị ứng khi ăn một nửa đĩa trứng có lẽ anh sẽ không tha cho cô...!
Nghĩ đến đây, Nhan Từ Khuynh lại tự đánh vào đầu mình.

Tại sao lúc trước anh có thể nhẫn tâm với cô như thế được nhỉ?
- Thôi, anh đã nấu thì đưa đây...!Tôi ăn...!
Dương Họa Y thấy anh như vậy trông có chút tội nên đành thở dài rồi cầm lấy bát cháo lên.

- Không được, để anh đổi món khác! Sức khỏe em đang yếu rồi nếu bị dị ứng thêm nữa chắc em...!
- Từ bao giờ...!anh lại tỏ ra quan tâm...!đến sức khỏe của tôi đến thế?
- Anh...!Anh đã nói rồi, anh cũng không biết là từ bao giờ nữa.

Em đừng hỏi nữa được không?
Nhan Từ Khuynh nhanh chóng xuống nấu cho cô bát cháo khác rồi đem lên với ly nước ép.

- Xong rồi đây! Em mau ăn đi cho nóng! Ăn xong thì uống thuốc cho mau khỏe.

Dương Họa Y không nói lời nào mà cứ thế cầm lấy bát cháo cố ăn hết được nửa mới đặt xuống.

Uống thuốc xong, thay vì chịu nằm im nghỉ ngơi cô lại lục đục đi xuống tầng dọn dẹp nấu nướng như bình thường.


Nha.

Từ Khuynh nửa giận nửa lo nhưng không có cách nào để bắt cô nằm im được.

Anh bất lực đi theo ôm ngang người vác cô lên vai rồi đi về phòng.

- Anh làm gì...!Mau buông tôi ra...!
- Em không chịu nghỉ ngơi thì anh phải làm thế này thôi!
- Anh điên rồi...!Mau buông...!
Dương Họa Y bỗng thấy mắt tối sầm lại, cơn khó thở ập tới, trong người cô có cảm giác sắp muốn nôn hết mọi thứ ra.

Cô không nói được nên một tay ôm lấy ngực thở gấp, một tay lấy hết sức đập liên tục vào lưng anh ra hiệu.

Nhan Từ Khuynh cũng nhận ra sự khác thường liền buông cô xuống.

Thấy cô thở gấp gáp, mặt đỏ bừng lên, nước mắt giàn giụa, anh liền ôm lấy cô rồi gọi cho trợ lí:
- Anh đang ở đâu? Mau lái xe qua đón tôi gấp!
"Dạ thưa Nhan tổng, xe..."
- Xe bị làm sao? Tôi đâu có mỗi một chiếc xe ở công ty?
"Đúng thế, nhưng mà..."
- Nói nhanh!
"A Khuynh à, là em đây!"
Nhan Từ Khuynh sững người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc bên kia đầu máy.

Nhưng đây không phải lúc để anh nghĩ tới chuyện đó.

Cúp máy xong anh bế vội Dương Họa Y ra đường rồi bắt tạm một chiếc xe để đến bệnh viện.


Đợi một lúc sau khi cấp cứu, tình trạng của Dương Họa Y có chút khá hơn.

Nhan Từ Khuynh vào ngồi cạnh cô, thấy cô đã tỉnh, anh liền nói:
- Họa Y, em...!em chịu khó ở đây chờ anh một chút nhé! Anh có việc gấp cần đến công ty...!
- Anh đi đi...!
- Nhưng em ở một mình...!
- Tôi một thân một mình...!6 năm nay...!quen rồi...!Anh đi đi...!
Dứt lời, Dương Họa Y khẽ trở mình quay mặt vào trong.

Nhan Từ Khuynh thấy vậy cũng đứng dậy rời đi.

Anh sợ ở lại nói thêm câu gì chỉ khiến cô tức giận thêm thôi.

Dặn dò bác sĩ xong, Nhan Từ Khuynh cũng vội bắt xe đến công ty.

Đến nơi, anh chạy lên phòng làm việc của mình một cách nhanh nhất có thể.

Đúng như anh nghĩ, người đó đang ngồi chờ anh ở trong đó.

- A Khuynh...!Sao giờ anh mới tới? Anh có biết người ta đợi anh lâu lắm không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.