Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 230



Chương 230:

 

“Nhưng dù sao Nhã Tuyết  cũng là em gái em.” Cô không thể nhẫn tâm như thế.

 

“Ai cũng phải tự chịu trách ni cho lỗi sai của mình, không ngoại trừ Bất kì ái cả. Chỉ cần ôm nay em không nỡ bỏ cô ta, thương cô ta dắt cô ta về thì ngày mai cô ta sẽ dám đường đường chính chính cởi sạch đồ leo lên giường của anh.”

 

Dương Họa Y do dự, vì cô biết Nhan Từ Khuynh không nói sai.

 

Từ nhỏ Dương Nhã Tuyết  đã kiêu căng, nếu như không đập nát hết toàn bộ hi vọng của cô ta thì cô ta sẽ không ngừng lại.

 

Nhan Từ Khuynh nghiên đầu mở miệng nói: “Bây giờ em không chỉ có đám người nhà họ Dường mà em còn có anh, anh mới là người muốn cùng em đi hết một đời này.”

 

Trong lòng cô ấm áp, nhưng vẫn còn mơ hồ như trước: “Cùng em đi hết một đời? Anh nghiêm túc thật không?”

 

“Có khi nào anh không giữ lời không, em không được nghỉ ngờ tấm lòng của anh.” Nói xong anh đẩy cô xuống sofa, vội vàng cởi quần áo cô.

 

Trên người Dương Họa Y là mùi hương chỉ có ở riêng cô, có trời mớí biết anh đã nhớ nhung thân thể của cô tới mức này, dù sáng hôm nay bọn họ vừa mới làm xong.

 

“Nhan Từ Khuynh, chúng ta Về phòng đi.”

 

“Ngoài cửa phòng là bánh Kem; còn dưới đất toàn là mảnh thủy tỉnh, đêm naý chúng ta khổng vào phòng được đâu.”

 

“Phòng… phòng cho khách cũng được…” Làm ở trên sofa thì quá xấu hổ rồi đó.

 

Anh hôn lên da thịt trơn mịn của cô, rất lâu sau mới đáp lại một câu: “Được, làm xong lần này thì đến phòng cho khách.”

 

ổ lưu manh.”

 

“Anh chỉ lưu manh với một mình em thôi.”

 

“Anh nhớ cho kỹ lời anh từng nói, nếu em phát hiện anh có chuyện gì… mờ ám với người khác, em sẽ không bỏ qua cho anh một cách đâu.” Cô hạ quyết tâm: “Những chuyện đã qua thì chúng ta coi như bỏ đi,chúng †a chỉ quan tâm đến chuyện sau này thôi.”

 

Cách nhau một bức tường.

 

Cánh cửa mật mã chất lượng cao cấp ngăn chặn Dương Nhã Tuyết  ở ngoài, mặc dù bên ngoài có la hét như thế nào thì bên trong cũng không mảy may nghe thấy một tiếng động.

 

Dương Nhã Tuyết  ra sức đập cửa, ngang ngược không biết lí lẽ mà kêu la: “Dương Họa Y, tôi là em gái của chị!

 

Sao chị có thể đuổi tôi ra ngoài như vậy!”

 

“Khi nào tôi về nhà, tôi sẽ nói cho ba nghe! Để ba dạy dỗ lại chị thật tốt!”

 

“Không chỉ nói cho ba, tôi còn sẽ nói cho mẹ nghe, để mẹ biết được cô con gái lớn mẹ yêu thương lại không biết xấu hổ đến cỡ nào mà lại ngược đãi em gái ruột của mình!”

 

“Lê! Họa Y!”

 

Thế nhưng mà, cho dù cô ta có la hét như thế nào.

 

thì ở bên trong cũng không hề có một chút âm thanh.

 

“Chị, em biết sai rồi, chị cho em vào đi.”

 

Cô ta không muốn chỉ mặc áo ngủ mà bị đuổi ra ngoài như vậy, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có ai duổi cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.