Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 337



Chương 337:

 

Nhưng bốn bảo vệ trước cửa đã ngăn chặn đường đi của cô ta.

 

Thấy cô ta muốn đi, bảo.

 

iữ chặt một tay cô ta lại, đẩy về phòng khách, ầm một tiếng, đóng.

 

cửa lại.

 

Hà Dĩ Phong gọi bốn người họ đứng đây canh chừng Dương Nhã Tuyết , không cho Dương Nhã Tuyết  chạy, không cho cô gây chuyện thị phi, càng không để cho cô ta phá hoại bất cứ thứ gì ở nơi này.

 

Ở trong cùng không gian với mấy người khác phái, điều này khiến cho Dương Nhã Tuyết  nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, hai người kia kéo cô vào bụi cỏ…

 

Dương Nhã Tuyết  ôm chặt lấy quần áo của mình, trong lòng tê tái.

 

€ô ta rít gào lên, cúi đầu chạy ra ngoài.

 

Cô ta không để cho những kẻ bẩn thỉu kia chạm vào, cô ta cảm giác mình rất bẩn.

 

Mà nhóm bảo vệ nào dám thả cô ta đi, một người đè lên người cô ta, khống chế lại.

 

Cô gái này là nhân vật nguy hiểm ở trang viên Lệ Thủy, nếu không xử lý tốt thì công việc vừa không còn nữa, mà có thể bị chịu phạt liên đới mới càng kinh khủng hơn.

 

Cho nên với những người điên như thế này, họ không thể lơ là.

 

Vốn hai người đàn ông đối phó với một người phụ nữ là đã dư sức, nhưng vì an toàn, họ sắp xếp.

 

bốn người. Cả nhà tải ứng dụng truyện hola về đọc tiếp nhé!

 

Các nhân viên an ninh khống chế Dương Nhấ Tuyết, chân tay chạm vào nhau, dây thần kinh yếu nhất của cô ta như bị chạm phải, cô ta tránh khỏi tay nhân viên nọ, cởi quần áo trên người mình ra: “Không phải mấy người muốn thân thể của tôi sao? Tôi cho là được.”

 

Ở trong mắt Dương Nhã Tuyết , bốn người đàn ông này giống hệt như hai người đàn ông tối hôm đó.

 

“Tôi cho mấy người hết, giống như lần trước, làm xong thì thả tôi đi”

 

Vừa nói Dương Nhã Tuyết  vừa cởi sạch toàn bộ không còn một chút nào.

 

Bốn người bảo vệ không biết nên đưa mắt nhìn đâu, vốn chỉ phải khống chế người này, không định làm gì khác.

 

Nhưng cô gái này lại cởi sạch quần áo trước mặt họ.

 

Nhưng mà, người ta là cô chủ nhà giàu, da dẻ mềm mại lắm.

 

Một bảo vệ trẻ tuổi trong đó không nhịn được mê hoặc, ngắm nhìn thêm vài lần. Nhìn càng nhiều sắc tâm càng nổi lên.

 

Máu nóng nổi lên, anh ta không thể kiềm chế được, xông lên phía trước đẩy Dương Nhã Tuyết  ngã ra nền đất, cởi quần ra rồi ngồi lên trên người cô ta Người bảo vệ lớn tuổi lôi anh ta ra: “Cậu đừng có làm bậy, đây không phải phòng trực ban của chúng ta. Đây là nhà của tổng giám đốc Lâm. Nói thế nào thì người phụ nữ này cũng là em gái vợ.

 

của tổng giám đốc Lâm. Cậu làm như vậy không Sợ xảy ra chuyện à?”

 

“Sợ cái gì, người phụ nữ này tự cởi quần áo, còn có thể trách tôi cưỡng ép à? Cùng lắm thì tôi cũng chỉ có tội không khống chế được, bị cô ta quyến rũ mà thôi”

 

Đầu óc người bảo vệ trẻ tuổi bị chữ sắc làm cho mê mu : “Anh không nhìn thấy lúc tổng giám đốc Hà đi ra ngoài, người anh ta ôm trong lòng là dáng vẻ như thế nào à? Cả mặt đầy máu, chắc.

 

chắn là người phụ nữ này gây ra. Người phụ nữ này bị tổng giám đốc Nhan phòng bị như giặc cỏ, có thể là đồ tốt đẹp gì chứ? Anh còn lo lắng điều này sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.