Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 347



Chương 347:

 

€ó lẽ là kiểu bà ta muốn gì sẽ cho đó, nếu không thì sao cô có thể đồng ý với mẹ một yêu cầu quá đáng đến vậy?

 

Cùng chung một chồng, loại thỉnh cầu vừa nực cười lại đáng thương và đi ngược luân thường đạo lí như vậy mà cô cũng có thể đáp ứng được thì có thể thấy rõ, Dương Họa Y để tâm nhiều đến mẹ mình ra sao.

 

Nhưng dù cô ta không chết cũng chẳng sao.

 

Cô ta biết mình chắc chắn không thể ở mãi trang viên Lệ Thủy này.

 

Hiện giờ, cô ta ngày ngày phát sinh quan hệ với bốn tay bảo vệ trông chừng mình, những gã này đều thật sự tưởng rằng cô ta đã điên loạn thần chí, bị hãm hiếp tập thể cũng sẽ không nói ra.

 

Ha ha, chẳng trách cả đời chỉ có thể làm bảo Với cái nhìn ngu ngốc, thiển cận, chẳng có ý thức về nguy hiểm, không biết nặng nhẹ như vậy thì đời sau bảo vệ cũng chẳng thể làm mà được, chỉ có thể đi xin cơm dưới chân cầu vượt thôi.

 

Từ sau khi cô ta bị hai gã đàn ông một béo một gầy lôi vào bụi cỏ làm nhục, thân thể cô ta sớm đã chẳng còn sạch sẽ nữa rồi.

 

Dù có bị hai gã cùng làm hay bị cả bốn gã tiến vào thì đối với cô ta mà nói cũng chẳng có gì khác nhau.

 

Nhưng vừa khéo cô ta có thể lợi dụng điểm này để dù có phải về nhà họ Dường, cô ta cũng có thể tố cáo với mẹ, ở trang viên Lệ Thủy, cô ta bị hãm hiếp tập thể mà tất cả những thứ này đều do người chị thân yêu nhất của cô ta sai khiến.

 

Dù cho Dương Họa Y có giải thích thế nào thì vết thương ở trên cơ thể cô ta đều là thật, cả dấu vết bị xâm phạm lâu dài ở thân dưới cũng vẫn còn đó.

 

Đến lúc ấy, bất kể ra sao thì mẹ cũng sẽ chỉ tin tưởng cô ta, rồi nổi giận, thậm chí là thù ghét Dương Họa Y.

 

Bị người mẹ mình quan tâm nhất thù ghét là loại cảm giác như thế nào?

 

Có lẽ còn tệ hại hơn sự tuyệt vọng lúc này của cô ta, nhưng cũng chẳng sao cả, cô ta có thể từ từ, cơ hội sau này vẫn còn nhiều lắm.

 

Nghĩ tới kế hoạch hoàn hảo của mình, Dương Nhã Tuyết  cười rộ lên.

 

Bất kể có thế nào cô ta cũng đã bước đầu thành công rồi Dương Họa Y, chị cứ đợi tôi từ từ hủy hoại cả cuộc đời chị đi.

 

Biểu cảm trên mặt Dương Nhã Tuyết  quá mức đáng sợ, Hà Dĩ Phong nhìn mà phát run. Cô ta thực sự đã đạt đến ranh giới cuồng điên rồi.

 

Anh ta kéo tay Dương Họa Y, cố hết sức đặt cô trong phạm vi bảo vệ của mình Dương Nhã Tuyết  bật cười: “Chị gái tốt của tôi ơi, chị cũng giỏi quá đấy, tùy tiện vươn tay ra đã tóm được toàn là đàn ông tốt. Chị đã chia tay với Hạ Huy Thánh lâu vậy rồi mà anh ấy vẫn nhớ mãi không quên được chị. Giờ chị đã gả đi rồi mà đến cả bạn của chồng chị cũng quan tâm chị chu đáo như thế”

 

Bốn chữ “quan tâm chu đáo” này bị cô ta nhấn giọng rất mạnh.

 

Hà Dĩ Phong cau mày muốn phản bác lại bị Dương Họa Y cản lại.

 

Dương Họa Y dửng dưng nhìn Dương Nhã Tuyết  áo quần xộc xệch, kiên định nói: “Vậy nên em trăm phương ngàn kế gọi chị tới đây, rốt cuộc là muốn nói gì?”

 

“Vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói, giờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên tôi chẳng còn gì muốn nói với chị cả.” Dương Nhã Tuyết  nhún vai, hờ hững đáp lại.

 

Cô ta nghĩ dù gì cũng đã lột bỏ mặt nạ xuống rồi thì cần gì phải giả vờ làm người tốt nữa?

 

Chuyện giả tạo như thế cũng chỉ có Dương Họa Y mới làm được.

 

Lúc mới bắt đầu, cô ta còn muốn nói nhiều lời khiêu khích cô hơn, thậm chí còn muốn mỗi ngày đều gọi Dương Họa Y đến đây mắng nhiếc cô.

 

Nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ cô ta không dám nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.