Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 362



Chương 362:

 

‘Viên Vũ vậy mà lại chủ động nổi giận với người khác? Trong ấn tượng của Dương Họa Y chưa từng có tiền lệ này.

 

Nhưng lần này Viên Vũ vừa đi tới, liền tát cho.

 

Dương Họa Y một cái Một tiếng “Chát” vang lên, vô cùng vang dội.

 

Dương Họa Y không hề phòng bị đã bị đánh cho ngoẹo cả đầu, vẻ tươi cười trên mặt cô còn chưa kịp mất đi đã cứng đờ lại.

 

Những người đứng trong sảnh chính nhìn thấy có chuyện không hay, cũng không dám đụng tới Dương Họa Y, chỉ vội vàng kéo lấy Viên Vũ ra xa.

 

Viên Vũ cũng chẳng thèm nổi giận với những người đang kéo lấy mình, ngược lại vô cùng độc ác nhìn về phía Dương Họa Y, không biết tốt xấu liền mắng mỏ: “Tôi nuôi cô đúng là tốn cơm tốn gạo!”

 

Kể từ bé tới lớn, đây là lời nói nặng nề nhất mà Dương Họa Y từng được nghe.

 

Một hồi lâu sau, Dương Họa Y mới hồi tỉnh lại, cô xoa xoa bên má vừa bị Viên Vũ tát cho kia.

 

Lực tay của Viên Vũ không lớn, nên mặc của cô cũng chẳng đau mấy, chỉ là trong lòng lại đau đớn vô cùng.

 

Cô vẫn đứng ngay chỗ đó, khó hiểu mà hỏi bà ta: “Mẹ làm sao vậy?”

 

Viên Vũ vô cùng tức giận, nếu như không phải bị mấy cô gái đứng ở đại sảnh ngăn cản lại, bà ta hận không thể chạy tới tát thêm cho Dương Họa Y một cái: “Cô còn hỏi tôi làm sao à? Chuyện mà cô làm ra với em gái mình, còn là chuyện mà một con người có thể làm ra được à?”

 

Vừa nhắc tới Dương Nhã Tuyết , đôi mắt của Viên Vũ liền đỏ lên, nước mắt rơi xuống không ngừng: “Nếu như cô không muốn em gái mình qua ở với cô, cô có thể từ chối lời thỉnh cầu của tôi, nếu như cô không muốn chia sẻ Nhan Từ Khuynh với em gái mình, cô cũng có thể nói với tôi. Nhưng mà cô đã làm cái gì, cô vậy mà lại đối xử độc ác như thế đối với em gái! Cô còn là người à?”

 

Dương Họa Y không để ý tới việc mình bị mắng mỏ vô cớ, cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không tốt đang xảy ra: “Mẹ, Nhã Tuyết  làm sao.

 

vậy?”

 

“Nhã Tuyết  làm sao vậy? Cô còn mặt mũi mà hỏi tôi à?” Viên Vũ vừa lau mắt vừa mảng cô bất hiếu: “Chuyện riêng trong nhà như thế này, mà cô ở ngay giữa thanh thiên bạch nhật hỏi tôi. Có phải cô muốn người khác biết được hết, sau đó hủy.

 

hoại đi gia đình, hủy hoại em gái của mình, thì cô mới chịu thỏa mãn phải không?”

 

Dương Họa Y có chút không đành lòng nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Cơ thể mẹ không khỏe, khóc nhiều không tốt cho mắt mẹ đâu.”

 

Nghe thấy tiếng khóc của Viên Vũ không ngừng, vô cùng tức giận. Cô đành để cho những người ở trong sảnh chính buông bà ta ra, ngừng một hồi, sau đó mới đi đến trước mặt Viên Vũ: “Nếu không như này đi, mẹ con mình tìm một chỗ nào không có người lạ rồi nói.”

 

Viên Vũ trầm mặc.

 

Dương Họa Y theo thói quen đưa tay ra đỡ lấy Viên Vũ, nhưng lại bị bà ta ta ghét bỏ đẩy ra.

 

Theo đường dẫn ở trước sảnh chính, cô đi đến một căn phòng thường chỉ dùng để làm phỏng vấn, sau đó lại rót thêm hai cốc nước ấm mang vào.

 

Dương Họa Y nhìn thấy Viên Vũ khóc không ngừng, thì vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh bà ta, đợi đến khi bà ta bình tĩnh trở lại.

 

“Tôi thực sự hối hận vì đã nuôi lớn cô, nếu lúc trước biết cô là tai họa thì tôi đã nghe theo lời của cha cô rồi” Viên Vũ không thể ngăn cản được sự hối hận trong lòng mình.

 

Bà ta hận bản thân mình quá mềm lòng, nếu như lúc trước bà nghe theo lời Dường Hải Thiên, đưa Dương Họa Y vào trại mồ côi sau khi Nhã Tuyết  sinh ra, thì có phải Nhã Tuyết  sẽ không phải chịu sự đau đớn như bây giờ không?”

 

“Rốt cuộc Nhã Tuyết  làm sao vậy?” Dương Họa Y không hiểu một cái gì, hiện tại hoàn toàn không hiểu rõ, một người mẹ vốn luôn dịu dàng như bà ta, tại sao lại tức giận đến như vậy cơ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.