Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 411



Chương 411:

 

“Đến Dương Họa Y mà anh cũng đám bắt cóc, tôi còn tưởng răng lá gan anh to lắm đấy” Hà Dĩ Phong cười lạnh.

 

Nhan Từ Khuynh ôm Dương Họa Y, tức giận nói: “Cứ dạy dỗ anh ta trước đi, phế đi thằng em của anh †a sau đó đưa anh ta đến cục cảnh sát, chia chứng cứ thành hai phần, đưa cho nhà họ Diệp một phần để bên đó coi mà tìm cách xử lý. Chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi, nếu cách xử lý của bọn họ không làm cho tôi vừa lòng vậy thì tự tôi sẽ ra tay: Diệp Sâm Nhan run bần bật, bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm.

 

Chỉ mới nhìn rãnh ngực chữ V của Dương Họa Y mấy lần mà Nhan Từ Khuynh đã hành hạ anh ta đến mức nhập viện.

 

Bây giờ, anh cờn muốn phế đi thằng em của anh ta…

 

Mà dáng vẻ của Nhan Từ Khuynh nhìn như không nói giỡn, anh thật sự muốn phế bỏ thằng em của anh ta.

 

Diệp Sâm Nhan hét lên: “Tổng giám đốc Nhan Từ Khuynh, cậu Hạ, tôi xin các người, tha cho tôi đi, tha cho tôi đi. Tôi còn chưa có con cái, tôi không muốn tuyệt hậu đâu.”

 

Không muốn tuyệt hậu đâu!

 

“Không muốn tuyệt hậu? Vậy để tôi chỉ cho.

 

anh vài cách là được” Hà Dĩ Phong nhấc chân, lạnh lùng nhìn Diệp Sâm Nhan đang nằm nhoài trên mặt đất.

 

Diệp Sâm Nhan cho rằng mình đã được tha cho, gương mặt mập mạp xấu xí cười đến chảy cả nước mắt.

 

Hà Dĩ Phong đi ra ngoài cửa vỗ tay, hai người bảo vệ đưa một cố gát bị bịt miệng đến đây.

 

Anh ta đá vào người hai tên đàn em đang quỳ gối xin tha ngoài cửa: “Mấy cậu đã từng gặp.

 

người này chưa?”

 

“Dạ, đã gặp qua, là vợ của anh Diệp”

 

“Rất tốt, đêm nay cho các cậu. Vì không để anh Diệp của các cậu tuyệt hậu, đêm nay các người tốt nhất gắng hết sức cho tôi, giữ lại một đứa con cho anh ta, nếu không chỉ sợ là anh ta thật sự tuyệt hậu đó” Ánh mắt Hà Dĩ Phong đầy lạnh lẽo.

 

Hai tên đàn em sợ run rẩy, do dự không dám nói lời nào.

 

Vợ của Diệp Sâm Nhan là người mà bọn họ có thể chạm vào sao?

 

Vợ của Diệp Sâm Nhan phát ra tiếng kêu ú ớ, nhưng trong miệng cô ta bị nhét một miếng vải, muốn nói cũng nói không được.

 

“Tôi không cho! Tôi không cho mấy người đụng vào cô ấy” Đôi mắt Diệp Sâm Nhan đỏ ngòm, hét lên giống như phát điên.

 

“Chúng tôi đã cho phép anh đụng vào Họa Y rồi sao?” Hà Dĩ Phong cũng nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Có qua có lại, tôi sẽ cho vợ anh uống hai liều thuốc kích dục”

 

“Hy vọng tối nay vợ anh có thể giữ lại được cho anh một đứa con trai, nhưng mà sau khi có đứa bé này, giữ hay không giữ thì phải xem ý của vợanh”

 

Diệp Sâm Nhan kêu rên: “Hà Dĩ Phong, anh đừng quá đáng. Chờ tôi trở lại, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu”

 

“Là anh xúc phạm tôi trước, gậy ông đập lưng ông, đối với loại người như anh mà nói chính là cách làm tốt nhất; chỉ sợ là đến kiếp sau anh cũng không biết người nào anh có thể đụng vào, còn người nào không được đụng vào.”

 

Hà Dĩ Phong di di mũi chân, rồi cho người kéo vợ của Diệp Sâm Nhan đi vào trong.

 

“Anh thích mơ ước vợ của người khác như vậy, thế thì tôi giúp anh tận mắt nhìn xem vợ mình ngủ với người khác là chuyện tốt thế nào”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.