Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 421



Chương 421:

 

Đến cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà âm thầm rơi nước mắt.

 

Những khi như vậy, Nhan Từ Khuynh luôn hôn hai hàng nước mắt của cô, biểu hiện ra một chút hối hận, đau lòng. Nhưng những hành động mà anh làm ra lại chưa từng thay đổi.

 

Mỗi ngày, anh đều lưu lại những dấu hôn rực rỡ nhất ở trên người cô, giải phóng dòng tinh hoa nóng bỏng nhất ở trong cơ thể của cô: Càng ngày Dương Họa Y càng cảm thấy bản thân mình giống như một con búp bê sống mà không có linh hồn vậy!

 

Sau một màn hỗn loạn như vậy xảy ra.

 

Dương Họa Y vừa phải suy nghĩ cẩn thận lại xem rốt cuộc là mình nên làm gì bây giờ, vừa bị Nhan Từ Khuynh càng quấn càng chặt đến mức cô thở hổn hển, không ra hơi.

 

Chuông cửa vừa vang lên, Dương Họa Y nghĩ chắc là có người lại mang cơm đến đây nên cô rụt người lại, ôm chặt hai đầu gối, ngồi trên sô pha không lề ñhúc nhích.

 

Bình thường, Nhan Từ Khuynh luôn luôn đề cao cảnh giác, sợ cô nhân cơ hội đó sẽ chạy đi mất nên anh luôn tự mình đi ra mở cửa và lấy thức ăn.

 

Nhưng hôm nay, tự nhiên Nhan Từ Khuynh lại cứ ngồi yên ở bên cạnh cố, cũng không có làm bất cứ gì khác mà chỉ cầm lấy tay cô, thản nhiên thưởng thức.

 

Dương Họa Y cảm thấy khó hiểu, nâng mắt nhìn anh một cái.

 

Nhan Từ Khuynh cũng nhướn mắt nhìn lại cô, nhíu mày một chút rồi cất lời: “Không phải em vẫn luôn muốn đi mở cửa sao? Hôm nay nhường cho em đi đói”

 

Cô nhíu nhíu hai đầu lông mày, cũng không rõ rốt cuộc là anh có chủ ý gì.

 

Sau đó, cô rút bàn tay của mình ra khỏi nắm tay anh, đi ra mở cửa.

 

Cô cảm giác sợ hãi, rụt rè nghiêng đầu liếc nhìn qua khe cửa. Vậy mà, hóa ra người ở ngoài cửa lại là Dương Minh Nguyệt.

 

Cô ấy nhìn thấy Dương Họa Y là người đi ra mở cửa thì lúc này mới thoải mái, tự nhiên bước vào trong nhà, trên tay còn xách theo hai túi lớn chứa đầy những loại thực phẩm vừa mua ở siêu thị. Cô ấy vừa đi vào vừa nói: “Họa Y, nghe nói em muốn ăn chân giò cách thủy do chị làm, nên thuận tiện chị đã mua thêm thật nhiều đồ ăn đến đây để nấu cho em ăn đói”

 

“Một mình chị đến đây sao?” Dương Họa Y ngạc nhiên mà nhìn cô ấy, nhưng hình như cô ấy cũng chưa hề nói thế.

 

Vả lại, hình như Dương Minh Nguyệt đâu có biết địa chỉ nhà mới của cô chứ.

 

“Còn có Hà Dĩ Phong nữa, là do anh ấy đưa chị tới đây. Dương Minh Nguyệt xấu hổ, cúi đầu nói: “Anh ấy đang tìm chỗ đỗ xe, chị không muốn đợi anh ấy nên đã tự chạy lên đây trước.”

 

Dương Minh Nguyệt vui vẻ, xúc động muốn ôm Dương Họa Y nhưng bởi vì trên tay còn đang bận xách hai túi nguyên liệu niấu ăn, lo sợ sẽ lỡ tay cọ bẩn quần áo của cô nên cô ấy đặt những đồ trong tay xuống.

 

Dương Họa Y đón một túi to từ trong tay cô ấy, rồi dẫn đường cho Dương Minh Nguyệt đi vào trong phòng bếp.

 

Từ sau khi Dương Minh Nguyệt đến đã làm cho bầu không khí nặng nề vừa rồi nhẹ nhõm đi không ít, cuối cùng cũng giúp cho Dương Họa Y cảm thấy dễ thở hơn.

 

Dương Minh Nguyệt là một người luôn vui vẻ, lúc nào con người cô ấy cũng tràn đầy năng lượng tích cực: Dương Họa Y không biết là điều đó có thể truyền đi cho những người khác hay không nhưng cô biết rằng chỉ cần có thể nhìn thấy Dương Minh Nguyệt thì trong lòng cô sẽ trở nên ổn định hơn không ít.

 

Dương Minh Nguyệt không hề che giấu cảm xúc của bản thân, mở to mắt hai ngạc nhiên đi dạo một vòng quanh căn bếp. Những đồ dụng cụ làm bếp ở trong đây hiện đại quá đi mất! Thực sự là cô ấy không biết dùng Thực ra những lời nói của Dương Minh Nguyệt không bưồn cười chút nào, nhưng vì Dương Họa Y nhìn thấy vẻ mặt quá mức sinh động kia của Dương Minh Nguyệt thì không nhịn được phải bật cười thành tiếng.

 

Rõ ràng là cô và Dương Minh Nguyệt tầm tuổi nhau, nhưng vì sao mà bây giờ trên người cô không còn nhìn thấy sự vui vẻ, tràn đầy sức sống như hồi mới về nước nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.