Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 448



Chương 448:

 

Cô đâu có làm nghề bác sĩ, làm sao cô biết được mấy cái này.

 

“Hay là em gọi bác sĩ tới đây hỏi giúp anh vài câu nhé?”

 

“Thế thì chẳng khác nào cho cả thế giới này biết chồng em bản trong một giây?”

 

“Vậy anh nói xem chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

 

“Em thử giúp anh xem thế nào, coi thử lần này có ổn hơn lần trước không nhé” Bàn tay nào đó đã lặng lẽ mò tới, nắm lấy tay cô kéo Dương Họa Y lên giường.

 

Dựa theo chủ nghĩa và tinh thần nhân đạo, anh sướng rồi thì vợ cũng phải thế mới đúng chứ nhỉ?

 

Bàn tay Nhan Từ Khuynh như mọc thêm đôi mắt, bắt đầu di chuyển từ hông cô xuống và dễ dàng tìm thấy vị trí chính xác để hoàn thành pha hành động trước đó chưa kịp làm xong.

 

Mãi đến khi cô mất:hết sức lực xụi lơ trong lòng ngực mình và nhận lấy sự thỏa mãn thì mới rút tây ra; Hoàng Ánh mẹ Nhan Từ Khuynh mang canh bổ đã hầm sẵn đến thấy được cảnh tượng quần áo xộc xệch trên giường thì lập tức tái mặt.

 

“Sức khỏe còn chẳng ra đâu vào đâu đã bắt đầu làm bừa! Không thích sống trên đời nữa rồi đúng không?”

 

Rõ ràng những lời đó dùng để nói với Nhan Từ Khuynh nhưng ánh mắt bà lại nhìn chăm chäm Dương Họa Y.

 

May là Nhan Từ Khuynh không cởi quần áo của hai người ra, chỉ hơi xộc xệch một tí thôi chứ chẳng để lộ ra bộ phận nhạy cảm gì.

 

Dương Họa Y ra khỏi vòng tay anh và kéo áo của mình xuống nhưng áo lót bị anh ném trên đầu giường, lấy cũng không được mà không lấy cũng chẳng xong.

 

Hoàng Ánh nhìn lướt qua vẻ thỏa mãn trên mặt Nhan Từ Khuynh và hai má đỏ hồng của Dương Họa Y rồi lại tức tối.

 

Bà cảm thấy sai lầm lớn nhất suốt nửa đời người của mình chính là can thiệp vào chuyện hôn nhân của con trai mình.

 

Có lẽ ngày xưa bà không nên tự tiện để Dương Họa Y gả vào nhà này.

 

Ngày xưa bị sự mềm lòng và xúc động nhất thời, bà đã nghĩ räng Dương Họa Y có thể mang đến hạnh phúc cho con trai mình.

 

Nhưng bây giờ có lẽ bà đã sai rồi, hoàn toàn sai.

 

Nhan Từ Khuynh vẫn còn nằm trong phòng bệnh, Dương Họa Y lại không thấu hiểu cảm thông cho điều đó mà chỉ chăm chăm vào chuyện vợ chồng với nhau.

 

Hoàng Ánh thấy con trai mình thích cô gái này đến thế nên đành thôi.

 

Thời gian trôi qua lâu như vậy, bà không.

 

muốn cho Dương Họa Y mang thai và đưa cả Dương Tuyết Nhi đến nhà bọn họ nhưng điều duy nhất bà không hề nói ra dù chỉ nửa lời đó là ép bọn họ ly hôn…

 

Đến nay bà vẫn mở một mắt nhắm một mắt xem như không có gì, nhưng đứa con dâu chẳng giúp được gì rồi lại rước thêm phiền phức về nhà thế này… Không thể giữ lại được.

 

Nhan Từ Khuynh phản ứng nhanh hơn, anh vội kéo chăn đắp lên người Dương Họa Y rồi duõi tay ra với lấy áo lót.cho:cô năm trong chăn mặc vào: Hoàng Ánh thấy con trai mình còn chưa lành vết thương đã cử động mạnh thế thì bắt đầu căng thẳng: “Ẩu tả! Vết thương của con còn chưa khép miệng lại con đã cử động mạnh như thế nhỡ nó nứt ra thì làm sao bây giờ? Con không thèm quan tâm tới thì cũng phải nghĩ cho mẹ sẽ đau lòng chứ!”

 

Dương Họa Y đanh mặt cố gắng mặc áo lót trong chăn rồi xuống giường.

 

Nhan Từ Khuynh giữ cô lại, đầu ngón tay lưu luyến xoa eo cô, kéo vạt áo bất cẩn bị đẩy vào lưng quần ra mới cho cô đi.

 

Hoàng Ánh lạnh lùng nghiêm mặt: “Còn ra cái thể thống gì nữa không; vào nhà vệ sinh sửa soạn lại đàng hoàng rồi hằng ra đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.