Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 47: Chương 47





Đến thư phòng, Dương Họa Y đưa mắt nhìn một lượt.

Ở đây rất rộng và có rất nhiều sổ sách.

Xem ra để thích ứng với công việc ở đây trong một thời gian ngắn là hơi khó.

Cô lại gần chiếc bàn đang chất đầy những nghiên mực, bút lông, sổ sách...!rồi ngồi xuống.

- Mau đem hết những việc vương gia chưa giải quyết xong lại đây cho ta! - Dương Họa Y vẫy tay ra lệnh cho tên người hầu đang ngạc nhiên nhìn cô ngồi vào chỗ đó.

- Dạ...!
Hắn ôm ra cho cô một đống sổ lẫn giấy tờ đặt lên bàn.

Ánh mắt của Dương Họa Y có chút dao động.

Sao nhiều thế? Không lẽ tên vương gia này trước khi đi không giải quyết hết việc của mình sao? Cô khẽ thở dài rồi lấy một quyển sổ trên cùng xuống xem...!
Nhan Từ Khuynh đứng cạnh quan sát cô từng chút một.

Trông cô lúc này thật không khác gì vị tổng tài đầy quyền thế ở thời hiện đại.

Khí chất toát ra từ người cô cao ngút trời.

Anh tò mò nhìn vào cuốn sổ cô đang cầm trên tay.

Nhưng anh chợt nhận ra...!anh không biết chữ cổ...!
- Họa...!À, Nghi, nàng...!có hiểu...!

- Có.

Sao?
- Ta...!
- Không mướn ngươi đụng vào!
- Ơ này...!
- Ngồi yên một chỗ đi!
Thấy cô tự dưng lạnh lùng một cách lạ thường nên anh có chút sợ.

Không còn cách nào khác, Nhan Từ Khuynh đành lặng lẽ kéo một chiếc ghế khác lại ngồi cạnh cô rồi đuổi tất cả người hầu ra ngoài.

Anh quan sát từng hành động của cô.

Dương Họa Y hết nhíu mày thở dài rồi lại cầm bút viết gì đó vào trong.

Một tiếng trôi qua...!
Hai tiếng trôi qua...!
Đống sổ dần vơi đi.

Trời cũng sắp tối rồi.

- Ờm...!Nghi...!nàng không định nghỉ sao? - Nhan Từ Khuynh khẽ lên tiếng.

- Xong thì nghỉ! - Dương Họa Y vẫn lạnh lùng đáp lại.

Sợ cô đói, Nhan Từ Khuynh liền đứng dậy đi xuống nhà bếp sai người hầu nấu cho cô ít cháo với làm ít điểm tâm nhẹ.

Anh biết sức khỏe cô chưa được tốt lắm nên chắc chắn cô không muốn ăn uống gì nhiều.

Nhớ lại khi còn ở thời hiện đại, mỗi lần cô ốm cô đều không ăn nhiều và chỉ ăn những đồ ăn nhẹ thôi.

Vì thế anh phải đích thân xuống tận bếp dặn dò người hầu nấu sao cho đúng.

Một lúc sau, một bát cháo nhỏ với một đĩa bánh mềm được đặt trước mặt cô.

Dương Họa Y nhíu mày nhìn người vừa đem chúng lên cho cô.

- Ý gì?
- Thì...!ta sợ nàng đói nên...!Từ sáng đến giờ nàng chỉ ăn có mỗi ít bánh ngọt...!ta sợ nàng không đủ sức để làm...!
- Ngươi đâu hơn ta? Cả ngày ngươi còn chưa ăn gì.

- Nàng...!nàng lo cho ta sao?
- Tùy ngươi nghĩ.

Ăn trước đi!
Nói xong, cô lại quay lại vùi đầu vào đống sổ sách đó.


Cô không biết có một ai đó đang vui mừng tới nỗi ngồi thẫn thờ ở một chỗ.

Vậy là cuối cùng cô ấy cũng quan tâm tới mình rồi sao?
Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà nở một nụ cười thật tươi rồi cúi người hôn nhẹ lên má cô.

Dương Họa Y bị hôn bất ngờ liền quay lại nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh khiến anh có chút hụt hẫng.

- Ngươi làm trò gì đấy?
- Ta...!ta chỉ muốn...!bày tỏ tình cảm...!với nàng...!
- Ta không mong có lần sau!
- Ờm...!được...!Ta hứa sẽ không có lần sau...!
Dương Họa Y vẫn mải miết giải quyết việc đến tận đêm từ lúc nào không hay.

Cuối cùng cũng xong.

Cô vươn vai rồi đứng dậy định đi về phòng ngủ thì không may bị một con gấu lớn chặn đường.

Nhan Từ Khuynh chờ cô lâu quá nên ngủ quên từ lúc nào không hay.

Nhìn dáng vẻ của anh ngủ lúc này có chút...!Thôi! Không được nghĩ!
Dương Họa Y lắc mạnh đầu rồi nhẹ nhàng len người ra.

Nhưng một bàn tay lớn bất ngờ ôm lấy người cô.

Đôi mắt sắc lạnh quét xuống bàn tay không an phận kia đang ở trên bụng mình.

Cô cố hết sức gỡ bàn tay ấy ra nhưng càng gỡ thì bàn tay ấy càng siết chặt hơn.

- Đừng đi...!Anh sai rồi...!Họa Y...!Đừng bỏ anh đi mà...!Anh hứa sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa...!Đừng bỏ anh lại một mình...!Anh sợ mất em lắm...!
Cô sững người trước những lời nói của anh.


Cô quay lại nhìn.

Anh nói mơ.

Nhưng...!những lời nói của con người trong mơ...!lại là những lời nói thật lòng nhất...!
Anh sợ mất cô.

Anh sợ phải rời xa cô.

Anh sợ cô phải chịu thêm nhiều tổn thương nữa.

Trong lòng cô có chút dao động nhưng...!
Cuối cùng Dương Họa Y cũng có thể thoát khỏi bàn tay của anh.

Không đành lòng để anh nằm một mình ở đây, cô về phòng lấy chăn đắp cho anh rồi mới quay về ngủ.

Nằm trên giường, cô không thể thoát khỏi những suy nghĩ về anh.

Cô nhớ lại từng hành động dù là nhỏ nhất của anh trong suốt quãng thời gian vừa qua.

Anh đang cố gắng từng chút một để có thể bù đắp lỗi lầm và thể hiện tình cảm của anh dành cho cô.

Anh có thể làm tất cả mọi thứ cho cô chỉ để cô có thể vui vẻ, hạnh phúc.

Đúng là cô không thể không có chút dao động nào nhưng trong tâm cô vẫn luôn nhớ về một người....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.