Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 50: Chương 50





Ở trong phòng, Nhan Từ Khuynh vẫn chưa biết cô bị bắt cóc.

Thậm chí anh còn cứ nghĩ cô đã về đến phòng để nghĩ ngơi khi thấy bóng người đứng ở trước cửa.

Anh không thắp đèn, bóng dáng đó lại hao hao giống cô nên anh không nghi ngờ gì cả.

Bóng dáng ấy từ từ lại gần chỗ Nhan Từ Khuynh rồi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh.

Theo thói quen, anh vòng tay qua ôm lấy người bên cạnh.

Anh thấy có chút lạ khi người đó không có đẩy anh ra như mọi ngày, thậm chí còn vòng tay qua ôm lấy anh.

Anh thầm nghĩ chắc hôm nay cô có chút thay đổi nên vui vẻ ôm chặt người đó hơn.

Nhưng một lúc sau, một bàn tay không an phận mà mò mẫm khắp người anh.

- Nghi...!nàng đang...!làm gì vậy?
Người đó không đáp mà vẫn tiếp tục.

Chợt Nhan Từ Khuynh túm lấy bàn tay ấy khiến người đó giật mình.

- Nàng biết nàng đang làm trò gì không?
Người đó vẫn im lặng.


- Hay là...!nàng muốn?...!
Người đó gật đầu.

Nhan Từ Khuynh không nghi ngờ gì nữa mà tiếp tục chuyện đó với người nằm cạnh mình.

Anh nghĩ lần này thực sự là cô chứ không bị lừa như lần trước nữa.

Nhưng...!
Khi cả hai đang dần chìm vào giấc ngủ vì mệt thì cánh cửa phòng bật mở ra.

Một giọng nói gấp gáp, khẩn trương vang lên khiến cả hai tỉnh giấc:
- Vương gia!...!Vương gia!...!Vương phi xảy ra chuyện rồi!...!
- Ngươi nói cái gì vậy? Ngươi không muốn sống nữa đúng không? Không phải nàng ấy đang nằm cạnh ta sao? - Nhan Từ Khuynh tức giận khi bị phá giấc và nghe thấy người khác trù vợ mình.

- Thần không dám ạ...!Nhưng mà...!chính thần...!và mọi người nhìn thấy...!vương phi bị bắt cóc...!
- Sao cơ? Vậy ai đang nằm ở đây?
Ánh nến rọi khắp phòng.

Ánh mắt của Nhan Từ Khuynh tối sầm lại.

Lửa giận của anh càng lúc càng lớn hơn.

- Mộ Dung! Ngươi dám lừa ta? - Nhan Từ Khuynh tức giận gầm lên.

Những tia máu nhỏ nổi dần lên trong mắt anh.

- Thiếp...!thiếp không có...!lừa vương gia...!Có người...!có người đưa thiếp...!đến đây...!Thiếp...!thiếp tưởng...!Thiếp không...!không biết gì hết...!
Mộ Dung sợ hãi run rẩy trước cơn giận dữ này của anh.

Cô ta quỳ thụp xuống ôm lấy chân anh.

Nhan Từ Khuynh càng tức giận hơn.

Anh hất mạnh cô ta ra xa rồi bóp chặt cổ cô nói:
- Ngươi định lừa ai? Chút thủ đoạn này ngươi còn đòi giả vờ đáng thương trước mặt ta sao?
- Thiếp...!thiếp không...!có...!- Mộ Dung cảm thấy càng lúc càng nghẹt thở hơn.

- Chắc chắn việc bắt cóc Nghi có liên quan đến ngươi! Nói! Nàng ấy đang ở đâu? - Nhan Từ Khuynh càng lúc càng siết tay chặt hơn.

- Thiếp...!không biết...!mà...!Chính...!Mộc Nghi...!bảo thiếp...!đến đây...!
Nhan Từ Khuynh dường như muốn phát điên hơn khi thấy Mộ Dung còn ngoan cố dù biết bản thân sắp chết.

Anh ném cô ta ra một bên rồi vừa chỉnh lại y phục vừa đi nhanh ra ngoài.


- Mau cho người lục tung khắp cả cái kinh thành này lên cho ta! Bất kể một ngóc ngách nhỏ nào cũng không được phép bỏ qua!...!
Lúc này, trong một căn phòng tối, Dương Họa Y từ từ tỉnh dậy.

Ngoài bị nhốt ở trong này ra thì cô không bị gì thêm.

Nhìn xung mọi thứ xung quanh mà Dương Họa Y không thể không tức giận.

Đôi tay nhỏ siết chặt lại thành nắm đấm rồi đấm thật mạnh vào bức tường bên cạnh.

Máu từ từ rỉ giọt xuống nền đất nhưng cô không thấy đau đớn gì.

Rõ ràng đã phòng bị cẩn thận như thế rồi mà vẫn không thể thoát khỏi tai nạn này sao?
Dương Họa Y cũng đoán được phần nào kẻ bắt cóc mình nhưng mưu đồ của cô ta thì khó mà đoán được.

Giờ chỉ còn cách tự mình thoát thân khỏi đây đã.

Dựa vào ánh sáng từ những khe nứt của cửa mà Dương Họa Y lần đường đi ra.

Nhưng còn chưa chạm đến cửa thì cánh cửa bỗng bật tung ra.

Kế đó là xuất hiện những bóng người to lớn và thô kệch.

- Hôm nay Mộ tiểu thư chiêu đãi chúng ta món gì thế?
- Là Dạ vương phi đó! Nghe nói cô ta xinh đẹp nhất kinh thành này! Ta muốn chơi thử với cô ta một lần!
- Nhưng nhỡ Dạ Chiến biết được thì sao? Không phải hắn nổi tiếng là ác ma của cả cái nước này sao? Mà ả đó lại là vợ hắn...!
- Ngươi sợ cái gì chứ? Chẳng qua là thử nghiệt chủng của Mộc gia với lại là thứ bị thất sủng...!
- Ấy đại ca, hình như ả tỉnh lại rồi kìa...!
Một vài cặp mắt hướng về dáng người đang run rẩy của Dương Họa Y.

Ánh trăng giúp cô có thể nhìn thấy những con người đang đứng trước mặt mình trông thật ghê tởm đến cỡ nào.


Thấy cô tỉnh lại, dường như bọn đó càng thấy hứng thú hơn.

Chúng đi từ từ từng bước một lại gần cô.

- Ô! Dạ vương phi đã dậy rồi sao? Dậy rồi thì chơi một lúc với chúng tôi một lúc nào!
- Dạ vương phi cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhẹ nhàng với cô thôi!
- Đừng quá căng thẳng làm gì! Cứ coi như chúng tôi đang giúp cô thỏa mãn chuyện mà bấy lâu vương gia không giúp cô đi!...!
Cứ sau một câu nói, khoảng cách của cô và bọn chúng bị thu hẹp lại.

Dương Họa Y nhanh chóng nhìn quanh và phát hiện chiếc gậy gỗ đang dựng cách đó không xa.

Nhanh như chớp, cô đã cầm được cây gậy trong tay và bọn kia chưa kịp phản ứng gì đã bị cô đập mạnh vào sau gáy.

Chúng bị choáng nhưng không bị ngất hay hề hấn gì.

Nhanh thôi...!Cô đã bị bọn chúng tóm được.

Phần vì cơ thể này quá nhỏ so với bọn chúng, kèm theo đó sức khỏe bị giảm sút đi rất nhiều nên cô không thể cầm cự được lâu nữa...!
Những bàn tay bẩn thỉu sờ soạng khắp người cô.

Cô sợ hãi giãy giụa nhưng càng làm vậy, y phục của cô càng hở dần ra.

Vào lúc cô sợ hãi và tuyệt vọng nhất thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.