Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 527



Chương 527:

 

Hoàng Ánh để cho Nhan Thùy Ngọc ôm Nhan Niệm Sơ đang khóc lóc không ngừng trở về phòng bệnh, sau đó suy nghĩ một chút rồi nhìn Nhan Từ Khuynh nói.

 

“Con theo mẹ qua đây một chuyến, mẹ có chuyện muốn bàn bạc, trao đổi với con”

 

Nhan Từ Khuynh cùng đi với Hoàng Ánh đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính.

 

Bác sĩ điều trị chính nhìn thấy Hoàng Ánh quay trở lại, còn mang theo Nhan Từ Khuynh thì đứng dậy.

 

“Phu nhân đã trở lại”

 

Hoàng Ánh kéo ghế ra rồi ngồi xuống: “Anh lại nói lại một lần tình trạng bệnh của Niệm Sơ cho chúng tôi nghe”

 

Bác sĩ điều trị chính tìm Hoàng Ánh nói là tình hình của Nhan Niệm Sơ không được lạc quan, bà vừa mới nghe được một nửa, liển phải chạy ra đi tìm Nhan Niệm Sơ, cũng chưa kịp nghe rõ ràng, “Đây là con trai của con, tình hình của đứa bé, con cũng có nghĩa vụ phải biết rõ”

 

Tình hình của Nhan Niệm Sơ không được lạc quan, từ lúc trước bỗng nhiên bị thương, lên cơn sốt, sau đó thì vẫn luôn chuyển biến xấu.

 

Tuy sốt cao đã chuyển sang sốt nhẹ, nhưng lại vẫn luôn không có giảm xuống, hai ngày này cuối cùng cũng đã hết sốt, nhưng khả năng miễn dịch lại đã thấp đến không thể lại thấp hơn được nữa.

 

Trước đó đã nói răng, nếu cứ tuân theo phác đồ điều trị thì còn có thể sống được hơn một năm.

 

Bây giờ, thời gian sắp trôi qua được một nửa rồi Nếu như vẫn không tìm thấy tủy tương thích để tiến hành phẫu thuật, đứa bé này, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được hơn sáu tháng nữa mà thôi.

 

Hoàng Ánh vừa nghe thấy vậy thiếu chút nữa không ngồi vững mà ngã xuống mặt đất.

 

“Vậy phải làm sao bây giờ”

 

Thời gian sáu tháng, cho dù hai đứa bé trong bụng của Họa Y có thể có tủy xương tương thích thì cũng không kịp làm phẫu thuật.

 

“Chẳng lẽ một cách nào khác cũng không được sao?” Hoàng Ánh đỏ vành mắt.

 

Bác sĩ rút khăn tay đưa cho Hoàng Ánh, do dự mở miệng: “Bà đừng nóng vội, cũng không phải hoàn toàn không còn cách nào.”

 

“Biện pháp là gì?”

 

“Chỉ là biện pháp kia có hơi nguy hiểm”

 

“Có tính chất nguy hiểm dù sao cũng tốt hơn không có, chúng ta thử xem coi có cơ hội không, nếu như đến thử chúng ta cũng không dám thì ngay cả mạng Niệm Sơ cũng không còn mạng nữa mất!”

 

Bác sĩ nói: “Nếu như đứa con trong bụng mợ chủ có cùng tủy xương với cậu chủ nhỏ Niệm Sơ thì cơ hội thành công sẽ cao hơn”

 

Hoàng Ánh lau nước mắt đợi bác sĩ nói tiếp.

 

Nhan Từ Khuynh tính toán được ý bác sĩ, trực tiếp đứng lên: “Nhưng đứa nhỏ trong bụng Họa Y chưa tới ba tháng, ssáu tháng sau mới tới ngày sinh dự tính, khi đó Nhan Niệm Sơ cũng đã qua giai đoạn phẫu thuật rồi, cho dù tìm được tủy xương phù hợp thì việc cấy ghép đạt thành công cũng rất thấp”

 

Trên người Nhan Từ Khuynh có một loại khí thế mạnh mẽ, nhìn không thấy, sờ không được nhưng lại có thể khiến cho người khác có áp lực vô hình: “Tôi không thể nào để một bảo bối của tôi đi đối sinh mạng cho một đứa nhỏ khác.”

 

Đứa nhỏ trong bụng Dương Họa Y chính là bảo bối của anh.

 

Mà Nhan Niệm Sơ, chỉ là một đứa nhỏ và cũng chỉ có thế thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.