Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 567



Chương 567:

 

Cậu ta mới nhìn vào bụng của Dương Họa Y: “Đáng tiếc thật, không gặp lâu thế mà chị đá mang thai rồi. Em còn tưởng chị sẽ chia tay với người đàn ông hung dữ này, ly hôn, theo đuổi cuộc sống tự do chứ”

 

Nếu như thế, có thể cậu ta sẽ có cơ hội.

 

Dương Họa Y cười nhạt đáp lại: “Cậu nói rất đúng”

 

Hai người cứ cậu một câu, tôi một câu, hoàn †oàn không quan tâm đến Nhan Từ Khuynh Sắc mặt Nhan Từ Khuynh trầm xuống, nửa ôm lấy Dương Họa Y chuẩn bị đi.

 

Trần Hi Tuấn kéo cố tay Dương Họa Y lại, vẻ mặt phấn khởi, nở nụ cười: “Chị có thể cho em cách thức liên lạc không, mấy tháng nay có thể em và cha sẽ ở lại trong nước. Em muốn cho chị một món quà nhỏ.”

 

“Món quà gì thế?”

 

“Là hình của chị, rất xinh đẹp, rất đẹp” Trần Hi Tuấn sợ cô hiểu lầm, nên giải thích: “Mặc dù máy.

 

ảnh bị hư, nhưng vẫn còn thẻ nhớ. Em biết chị không muốn em cầm những tấm hình kia tham gia tác nghiệp, nên em vẫn lưu trong máy vi tính, chưa bao giờ cho bất cứ ai xem qua cả.”

 

Nhớ lại lúc trên phố ở nước Pháp, trong lúc vô Tình Trần Hi Tuấn đã chụp được những tấm hình kia Dương Họa Y khế gật đầu Đang chuẩn bị lấy điện thoại ra trao đổi số với Trần Hi Tuấn, Nhan Từ Khuynh lại cười lạnh dẫn Dương Họa Y đi Dường như anh không kiềm chế được cơn giận của mình, dùng sức cầm cổ tay cô rất mạnh Cô hơi đau, nhíu mày lại, nhưng vẫn nhịn được.

 

Trần Hi Tuấn muốn đuổi theo, lại bị em gái kéo tay lại: “Anh, anh biết cô gái xinh đẹp đó à?”

 

Khi thấy Nhan Từ Khuynh dân Dương Họa Y vào trong thang máy, không đuổi kịp nữa, cậu ta chỉ đành thôi: “Thôi quên đi, đành giữ nó cho riêng mình vậy”

 

“Anh, anh thích cô gái xinh đẹp đó sao?” Câu hỏi của Trần Hi Lam đã thay đổi một chữ.

 

Trần Hi Tuấn lại nhìn em gái với vẻ khinh thường: “Chỉ thích vẻ ngoài xinh đẹp của người ta thôi. Cô ấy đã kết hôn rồi, anh không thích làm kẻ thứ ba.”

 

Lời này nghe giống như còn một chỗ trống, Trần Hi Lam lại hỏi: “Nếu như cô ấy ly hôn thì sao?”

 

Trần Hi Tuấn cẩn thận suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Vậy thì vẫn có thể tiếp nhận”

 

“Nếu cha biết con của mình có suy nghĩ như thế, không biết sẽ có cảm giác gì” Trần Hi Lam cười xấu xa.

 

Trần Hi Tuấn cười tủm tim đánh gấy suy nghĩ hão huyền của em gái: ‘Xác suất chuyện này xảy ra tất thấp, mà khả năng cha suy nghĩ đến chuyện này còn thấp hơn. Nhưng mà nếu bây giờ em cứ đứng tán dóc, không mau chóng trở lại hội trường, anh nghĩ cha chắc chản sẽ tức giận đó”

 

Trần Hi Lam ngẩn người, chân bỏ chạy.

 

Đúng thết Hôm nay bọn họ là chủ tiệc, cha cố ý dặn hai người phải đến sớm một chút âm hộp giày co Nhưng mà bây giờ nhìn đồng hồ xem, còn hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu Ngộ nhỡ bị kẹt xe nữa là xong luôn!

 

Đi vào thang máy, lúc này Nhan Quần mới buông lỏng tay, cho Dương Họa Y không gian hoạt động.

 

Cô cụp mắt xuống, muốn nhìn bụng của mình, xem có thể nhìn thấy được mũi chân hay không Cô nhảm một con mắt lại, mở con mắt kia ra, nhìn một cái, lại không thấy.

 

Cô chưa kịp đổi mắt nhìn lại, bồng nhiên Nhan Từ Khuynh nghiêng người, đẩy cô lên vách thang máy lạnh buốt.

 

Một tay anh cầm cổ tay cô, một tay anh chống bên tai cô.

 

Anh trầm giọng kêu tên của cô, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy: “Dương Họa Y.”

 

Cô bị ép ngẩng đầu lên đối mặt với anh, không hề chớp mắt nhìn trực tiếp vào mắt anh, xem như đáp lại “Đối xử với anh thì hờ hững lạnh lếo, mà đối với Trần Hi Tuấn kia lại có thể cười cười nói nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.