"Giáo sư Lục, anh chuyển sang nghề phóng viên từ khi nào vậy?" Thành Trì khẽ liếc mắt nhìn anh ta, sải bước đi về phía trước.
Lục Kỷ Niên hào hứng đi theo, khác hoàn toàn với dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng ban nãy: "Tôi nghe nói cô ấy cứu cậu? Hai người chẳng phải đã ly hôn rồi sao, sao lại chạm trán vậy?"
Thành Trì không hề quay đầu lại: "Hãy chú ý ăn nói, đó chỉ là một việc ngoài ý muốn."
"Không cần biết có phải ngoài ý muốn hay không nhưng cô ấy là người phụ nữ duy nhất bao năm qua bước vào cửa nhà cậu, không sai chứ? Các cậu là tình cũ chưa dứt, vì thế mắt nhìn đời của ông cậu năm xưa đúng là không sai."
Khóe mắt Thành Trì khẽ co giật, thực sự không nhịn được sự càm ràm của Lục Kỷ Niên, tự động bỏ qua những lời anh ta nói.
Về các việc của giáo sư Lục, đây cũng là một nhân vật truyền kỳ của đại học A, tạm thời chưa nhắc tới.
...
Khuynh Thành thực sự không hài lòng với việc mình chỉ có thể nằm trên giường, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Mặc dù bị thương trên vai nhưng chỉ cần cô khẽ động đậy là sẽ đụng tới vết thương, vì thế cho dù không tình nguyện cô cũng chỉ có thể nằm liệt giường như xác ướp.
Lúc này cô mới hoàn toàn hiểu được trạng thái bi thảm của người tàn phế, làm việc gì cũng khó khăn.
Cha của Khuynh Thành nhanh chóng tới bệnh viện, người đàn ông khí chất nho nhã tuy đã tới tuổi trung niên, tóc mai đã lấm tấm bạc nhưng vẫn rất vững vàng.
"Sao đang yên đang lành lại bị thương thế này?" Khuynh Hiên Đức vừa vào phòng bệnh nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Khuynh Thành liền xót ruột.
"Ba, ba đừng lo lắng, con không sao cả, chỉ là bị thương nhẹ ở vai thôi, nghỉ ngơi một thời gian đợi vết thương lành hẳn sẽ khỏi."
Khuynh Hiên Đức chỉ biết thở dài, Khuynh Thành từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất có chính kiến, rất nhiều việc, người làm cha như ông cũng không thể quản được.
"Vậy rốt cuộc tại sao con lại bị thương?"
"Là vì..." Khuynh Thành nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này của ba mình ra sao.
Lẽ nào nói với ông rằng, mình bị người khác đẩy, chặn cho Thành Trì một nhát dao?
Nhưng cô cũng không biết khi đó rốt cuộc là ai đẩy cô.
Tình hình khi đó rất hỗn loạn, hoàn toàn không thể tìm ra được ai là người đã đẩy cô, còn về hung thủ, khi đó muốn giết Thành Trì, cụ thể nguyên nhân là gì thì cô cũng không biết.
Khuynh Thành không khỏi nghĩ, lúc nãy Thành Trì ở đây cô nên hỏi anh ta.
Nhưng vừa rồi trong đầu cô chỉ nghĩ cách để đuổi Thành Trì đi, hoàn toàn quên mất việc này.
Khuynh Thành không thể không thừa nhận, mặc dù cô từng là vợ của Thành Trì, nhưng hai người bọn họ tới tận khi ly hôn cũng không thân quen gì, cô gặp anh vẫn vô cùng bối rối và xa lạ.
Bốn năm trước, cô vừa tốt nghiệp đại học chưa bao lâu đã phải bất đắc dĩ gả vào nhà họ Thành.
Khuynh Thành thi thoảng nhớ lại chuyện năm đó cô đều có cảm giác như một giấc mơ, không hề chân thực.
Khi đó gia đình cô gặp biến cố lớn, tinh thần cô gần như suy sụp.
Sau đó không hiểu sao khi đi trên đường cô bị một thầy bói kéo lại, nhất quyết đòi xem cho cô một quẻ.
Khuynh Thành khi đó đang không ngừng bôn ba, vừa mệt mỏi lại vừa đau khổ, bỗng bị một thầy bói nhìn như một kẻ lừa đảo vô duyên vô cớ kéo lại.
"Cô gái, tôi thấy ấn đường cô đen kịt, gần đây trong nhà có tai họa gì sao?" Nhưng một câu nói của người đó đã khiến Khuynh Thành phải dừng bước chân vội vã lại.
Từ trước tới giờ cô là người không tin quỷ thần, không tin vận mạng, chỉ có điều khi đó đã lâm vào cảnh đường cùng, cũng coi là bệnh nguy cấp tìm đại thầy cứu chữa.
Người đó nhìn sắc mặt Khuynh Thành liền hiểu hết: "Nếu đã vậy, cô hãy để tôi xem cho cô một quẻ, tôi cũng không lấy tiền của cô, xem tương lai của cô như thế nào có được không."
"Có thể... có cách hóa giải tai họa không?" Khuynh Thành thấp thỏm, nắm chặt túi xách.
"Có thể hóa giải hay không tôi không biết, cái này phải xem vận mạng thế nào." Thầy bói kéo Khuynh Thành ngồi xuống lề đường, lấy ra rất nhiều thứ mà Khuynh Thành nhìn không hiểu, bắt đầu hỏi Khuynh Thành về ngày tháng năm sinh.
Sau đó Khuynh Thành nhìn thấy sắc mặt đối phương bất ngờ mừng vui khôn xiết, đối phương nắm chặt cổ tay Khuynh Thành, khiến cô giật mình sợ hãi.
"Cô gái! Vận mạng của cô rất tốt! Bất luận là tai họa nào cũng có thể hóa giải!"
"Thật vậy sao?" Khuynh Thành vui mừng nhìn thầy bói, "vậy phải làm sao?"
"Thế này đi, cô hãy nói cho tôi số điện thoại của cô."
Gặp gỡ ngẫu nhiên bên đường, Khuynh Thành nói cho đối phương biết số điện thoại của mình, khi cô tiếp tục bôn ba cầu xin người khác giúp đỡ, mọi việc đúng như lời thầy bói nói, có thể hóa giải mọi tai họa.
Cô nhận được cuộc điện thoại của ông Thành gọi tới.
Khuynh Thành từng nghe nói về nhà họ Thành, đó là một gia đình có nền móng vững chắc, quyền thế ngất trời, có thể lực vô cùng hùng mạnh phức tạp ở Kinh Thành nhưng cô không ngờ rằng có một ngày cô có thể quen được người của gia tộc này.
Lại là ông Thành có tiếng nói nhất của nhà họ Thành.
"Khuynh Thành à, việc của gia đình cháu ông đã nghe nói cả rồi, nếu như cháu đồng ý gả cho cháu nội ông, ông sẽ giúp cháu giải quyết việc này."
Ông Thành đi thẳng vào vấn đề, không hề vòng vo, khiến Khuynh Thành hoàn toàn ngây người.
Gả cho cháu nội của ông? Tại sao? Lẽ nào cô nhận được điện thoại lừa đảo.
Ông Thành giống như muốn để Khuynh Thành yên tâm, chỉ trong thời gian vài phút đã giải quyết toàn bộ những việc khiến Khuynh Thành phải đau đầu nhức óc.
Khi đó Khuynh Thành mới biết, những người ở sinh sống ở tầng đỉnh điểm trong xã hội có bản lĩnh vô cùng đáng sợ, cô không thể nào kháng cự được.
Ông Thành cũng không hề ép buộc Khuynh Thành nhưng cô biết, mình căn bản không thể từ chối, chỉ có thể chấp nhận số phận gả vào nhà họ Thành.
Những việc năm xưa đối với Khuynh Thành mà nói đã là quá khứ, nếu không phải cô gặp lại Thành Trì chắc cũng sẽ không nhớ ra, nhưng có lúc vận mệnh sẽ tạo ra những sự việc trùng hợp nực cười vậy đó, Khuynh Thành càng muốn quên đi quá khứ, hiện thực lại nói với cô rằng, đừng ảo tưởng nữa.
Ba biết cô từng gả cho Thành Trì nhưng không biết nguyên nhân bên trong, Khuynh Hiên Đức cũng từng phản đối việc Khuynh Thành gả cho Thành Trì bởi ông biết rằng những gia đình quyền thế đó không thể đắc tội.
Nhưng Khuynh Thành rất cố chấp, khiến người làm cha như Khuynh Hiên Đức cũng không biết phải làm sao, tưởng rằng Khuynh Thành đã bị tình yêu làm cho mụ mị, chỉ biết giương mắt nhìn Khuynh Thành làm con dâu của gia đình quyền thế trong một năm.
Sau khi cô và Thành Trì ly hôn, Khuynh Thành về lại nhà mình, thấy ba ngồi hút thuốc trong phòng khách cả đêm, cô biết ba cô thương cô đồng thời cũng tự trách mình.
Khuynh Thành cuối cùng cũng không nói với ba mình tại sao mình lại bị thương, cô không muốn ba cô biết cô gặp lại Thành Trì, nếu không ba cô chắc chắn sẽ lại nghĩ ngợi linh tinh, tưởng rằng cô vẫn còn tình cảm với anh ta.
Thực ra thì làm gì có tình cảm gì chứ?
Chẳng qua chỉ là một vụ giao dịch hai bên đều tình nguyện mà thôi.
Thậm chí có thể nói rằng, Thành Trì không hề tình nguyện, anh chỉ bị ông mình ép buộc mà thôi, anh không hề muốn cưới cô.
Khuynh Thành thở dài, những việc đã qua hãy để nó qua đi, đừng nhắc lại nữa mà làm gì.
Nhưng rất đáng tiếc, vận mệnh cứ trêu chọc cô vậy đó, không muốn để cô toại nguyện.