Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 193: Tắm uyên ương



Nằm trong lòng anh, Tô Hiểu Du chống cằm nhìn từng nét đẹp trên khuôn mặt anh, đôi mày như thanh kiếm, chiếc mũi cao sắc đặm, đôi môi hồng hào này khiến cô phải suy nghĩ lại, đây thực sự là môi của đàn ông sao?

Đêm hôm qua Lục Tiêu Bá vày vò thân thể cô đến khi cô mệt lử, đến giờ toàn thân còn nhức nhối. May hôm nay là chủ nhật nên cô được nghỉ, bằng không đi đến công ty với bộ dạng khập khễnh thật xấu mặt.

Mặt trời đã treo trên đỉnh đầu rồi mà anh vẫn còn ngủ say giấc, cô nhéo mũi anh cũng không có tác dụng. Xem ra anh đã rất mệt mỏi ở công ty, về nhà còn “hoạt động” mạnh nữa, bái phục bái phục!

“Chồng ơi.” Cô thì thầm như rót mật vào tai anh.

Lục Tiêu Bá vẫn nằm im thở đều đều không có lấy một phản ứng, cô bĩu môi mất hứng. Ngủ thật sao? Còn không thèm tỉnh dậy khi cô ngọt miệng vậy chắc chắn đang rất ngủ say.

Chân chạm xuống giường, cô vươn vai ngáp một cái thật thoải mái, trên người cô chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi mỏng manh màu da báo, từng đường cong bên trên bị áo che đi mờ nhạt, nhưng còn bên dưới thì không!

Chiếc áo lấp ló lộ ra vòng ba đầy đủ của cô, nước da trắng hồng hào khiến người khác nhìn là muốn cắn. Cổ áo rộng phanh ra quá nửa để lộ những dấu hôn đỏ ỏn, cô chẹp miệng hạ tay xuống quay lại.

Lục Tiêu Bá đâu?

Mới đây chẳng phải anh đã ngủ say trên giường sao? Nhanh như vậy đã thức giấc lúc nào không hay thế nhỉ.

“Chào buổi sáng, vợ yêu.”

Giọng nói đậm chất nịnh nọt từ phía sau tái cô phát ra, anh vòng tay ra phía trước người cô.

“Buổi sáng, chồng…”

Khoan!

Có gì đó sai sai ở đây…

Đôi tay thon dài của anh đang mờ ám xoa bóp ngực cô, hơn nữa còn xoa thật nhẹ nhàng, rồi lại mạnh thêm, mạnh thêm chút nữa…

“Anh có bỏ ra không hả?” Cô cười miễn cưỡng, ánh mắt đằng đằng sát khí, môi giật giật liên hồi.

“Không đâu.” Anh nhõng nhẽo với đôi mắt đáng thương, nhưng rõ ràng cô lại thấy cái đuôi sói của anh đang vẫy vẫy.

“Anh...vô liêm sỉ!” Cô quay phắt lại lườm anh gầm gừ, biểu cảm đáng sợ nhưng trong mắt anh cô lại giống y chang mèo con vậy.

Đáng sợ ở đâu vậy chứ?

“Đáng yêu quá.” Anh nhe răng chộp lấy hai má cô mà nhào nặn.

Tô Hiểu Du đứng bất động nhìn anh, cô hết nói nổi rồi, ai bắt ông này về nuôi giùm cô với…

“Đi, đi ra đi, không chơi với anh nữa!” Dứt lời cô dứt khoát quay đi với gương mặt vô tâm.

Có ai biết được Lục Tiêu Bá đang làm gì không? Cô ước gì trên tay mình có ngay cái máy quay đời xịn nhất để quay cảnh tượng lúc này. Anh đang ngồi dưới sàn và bám lấy chân cô, hai tay ôm lấy chân cô như ôm trụ, mỗi bĩu bĩu lên như em bé mà đối với cô lại như con dê xồm!

“Anh có thôi ngay không hả? Trẻ con quá đi mất.” Tô Hiểu Du đưa tay lên vỗ trán bất lực, đúng là bất lực tòng tâm.

“Anh chỉ trẻ con với mình em.” Anh cười tít mắt. Lông mày nhướng nhướng trêu chọc cô, tay không ngừng vuốt ve chân cô một cách thuần thục.

Cả thế giới ra đây mà xem, Lục Tiêu Bá lạnh lùng, phong lưu, lại còn máu lạnh vô tình của mấy người. Đang ngồi dưới đất kéo chân cô như con đỉa vậy đó! Ai nói anh lạnh lùng chứ? Thử ở vị trí của cô mới biết anh chính là tên biến thái thần kinh bị chập mạch ở giai đoạn cuối rồi!

“Em cần đi vệ sinh.” Dậy được một lúc rồi mà vẫn chưa bước chân vào nhà tắm, anh cứ níu cô như này cô không chịu nổi.

“Anh dắt em đi.” Lục Tiêu Bá thản nhiên đứng dậy đưa tay lên vuốt tóc như soái ca, giọng nói thì nghiêm túc mà điệu bộ nom như ông cụ non.

“Anh...có bị sao không vậy?” Cô chớp mắt nhăn mặt, người đàn ông này...là Lục Tiêu Bá ư?

Lục Tiêu Bá dắt tay cô một mạch vào nhà tắm, đặt cô ngồi xuống bồn cầu, tay vẫn ư không muốn rời khỏi vai cô, đôi đồng tử sáng rực nhìn cô như mong đợi.

“Sao còn chưa…” Anh vừa há miệng lập tức bị cô bịt lại, đừng nói anh định hỏi sao còn chưa thấy...nhé.

“Anh ra ngoài ngay.” Cô dùng sức đẩy anh ra bằng được, khó khăn lắm Lục Tiêu Bá mới ngoan ngoãn đứng ngoài chờ cô.

Nghe thấy âm thanh xả bồn cầu, Lục Tiêu Bá nhìn vào cánh cửa không minh bạch, anh lại đẩy cửa bước vào trong.

“Gì nữa đây?” Cô khổ sở nhìn anh, trên tay cô vẫn đang cầm tuýp kem đánh răng cùng bàn chải.

“Anh đánh răng cũng không được sao?”

À, ra là thế.

Cô chẹp miệng đứng gọn vào trong để cho anh có thể đứng cùng. Hai người đánh răng, nhìn lớp kem trên miệng nhau qua lớp gương mà cứ cười hí hí không thể nghiêm túc nổi.

“Em định cứ vậy mà ra ngoài?” Lục Tiêu Bá nhếch cao khóe miệng, đôi mắt hổ phách quay về với sự bá đạo của anh.

“Anh tính làm gì?” Cô cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ anh, sống lưng bắt đầu nớ lạnh, bất giác cô đưa tay lên che ngực như phòng thân, chính cô cũng không hiểu sao cô làm vậy.

“Người chúng ta khó chịu thế này, mồ hôi còn chưa hết. Phải…”

“Tắm? Anh bị điên hả? Em sẽ không tắm chung với anh đâu!” Sau khi nghe xong lời đề nghị của anh cô liền hốt hoảng, đôi chân nâng lên chỉ mong chạy thoát thân, cuối cùng cửa phòng tắm lại bị anh chặn lại, môi anh bắt đầu hé ra hàm răng trắng thơm tho, nụ cười vô vùng “thân thiện”.

Chiếc áo sơ mi cuối cùng bị anh lột sạch sẽ, để lộ từng khoảng thịt hấp dẫn nhô lên hạ xuống, anh đối diện với đôi mắt to tròn của cô, đưa tay chạm vào đôi môi anh đào hồng đỏ. Khẽ đặt xuống môi cô một nụ hôn.

Nước từ vòi hoa sen cứ thế rơi xuống, anh đưa tay vặn chỉnh nhiệt độ nước, sau đó dùng tay mình luồn khắp ngóc ngách cơ thể cô, nói đến tắm người ta sẽ thấy dễ chịu, còn Tô Hiểu Du bây giờ như đang ngồi cạnh đống lửa vậy, nóng đến ngột ngạt.

“A, Lục Tiêu Bá, anh nói chúng ta chỉ tắm thôi cơ mà.”

Từ trong phòng tắm hét toáng lên đáng thương, Hình ảnh mập mờ từ phía ngoài cửa kính khiến bất cứ ai trong sáng cũng bị tắt đèn làm cho tối om!

“Anh nói hồi nào chứ? Thế nào hả? Làm trong lúc tắm cũng không tệ đúng không? Phu nhân!”

Tiếng nam nhân mất kiên nhẫn thi thoảng rít lên mấy hồi, anh tóm chặt eo cô vận động đều đều, hơi thở phập phồng của cả hai như bị dòng nước rơi xuống gột rửa hết sạch đi sự trong sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.