Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 203: Trước hôn lễ nên làm gì?



Lễ cưới của Tô Hiểu Du và Lục Tiêu Bá được các tòa soạn, kí giả đưa tin lên khắp nơi, hai vị chủ tịch có tài nhất thương trường sẽ kết hôn với nhau vào giữa tháng chín. Lễ cưới sẽ long trọng được tổ chức tại khách sạn lớn nhất toàn thành. Tin tức này không khiến ít người xôn xao vì sự đột ngột, biết bao cô gái tan nát cõi lòng vì anh, nhưng lại không một chàng trai nào buồn vì cô đi theo chồng!

Sao lại vô lí thế nhỉ?

Tô Hiểu Du ngồi ghế lướt web mà không khỏi tức giận, cô xinh đẹp như vậy mà không ai đau lòng vì cô lấy Lục Tiêu Bá sao? So với anh, cô còn đẹp gấp trăm lần kia mà?

Các tiểu thư, quý bà đang nhắm vào Lục Tiêu Bá khi nghe tin anh lấy cô còn lập tức biến thành antifan của cô dù không quen biết, nói thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể chấp nhận được.

Đặt điện thoại xuống bàn, cô hằm hằm quay sang nhìn nam nhân đẹp trai ngời ngời, chính là chồng của cô, đang nằm thảnh thơi trước màn hình laptop. Cô soi kĩ anh từng tí một rồi lắc đầu. Đúng là anh có đẹp trai, nhưng không phải rất xấu tính sao? Lẽ nào phụ nữ bây giờ chỉ thích mỗi gu tổng tài quyền lực lại lạnh lùng như anh? Đối với cô anh chẳng khác nào tảng đá có cảm xúc, đúng là không thể làm hài lòng thiên hạ khi cố gắng, còn người bình thường chẳng làm gì vì có chút tài sắc lại khiến thiên hạ ái mộ vô duyên.

“Sắp đến hôn lễ của chúng ta rồi, anh nghĩ vợ chồng mình nên đi thăm mẹ một chút.” Lục Tiêu Bá đột nhiên mở lời rồi đóng laptop.

Mẹ? Không phải mẹ cô vẫn đang ở Lục gia sao? Vậy có lẽ nào người anh nói chính là mẹ anh? Giản Ngọc Thúy?

Tô Hiểu Du gật đầu ngoan ngoãn, đúng là cô nên đi thăm bà ấy một chút, từ sau khi bà ấy qua đời...cô chưa một lần đến thăm. Vả lại, người cô muốn thăm ngay vào bây giờ cũng ở gần bà ấy, Trần Phong!

- ----

Đứng trước viên mộ của mẹ anh, cô cúi đầu kính lễ.

“Mẹ. Hôm nay con đưa vợ con đến đây là để ra mắt chính thức với mẹ. Con không biết bên kia thế giới mẹ đã hiểu hết mọi chuyện hay chưa? Nhưng dù mẹ phản đối, con cũng vẫn một lòng bên cô ấy.” Anh hạ xuống trước di ảnh bà đóa hoa bách hợp, đôi mắt buồn buồn như ngọn lửa sớm đã vụt tắt.

Tô Hiểu Du đưa tay chắp phía ngực, cô nhìn vào đôi mắt hiền từ của bà trong di ảnh vẫn còn mới. Cô chưa từng muốn gặp lại bà trong hoàn cảnh này, bà đã là...mẹ chồng cô rồi mà, cô vẫn chưa có một cơ hội để đối xử với bà ấy thật tốt.

“Con là Tô Hiểu Du...con, con có thể gọi bác gái là mẹ không?” Cô rưng rưng nước mắt như van xin, dù đã quá muộn, cô vẫn không muốn cô và bà dù âm dương cách trở vẫn không hòa hợp với nhau.

Anh nhìn cô trong lòng quặn thắt, sau đó cũng đưa tay lên chắp niệm.

“Mẹ, con đã là vợ của anh ấy rồi, mẹ yên tâm trên đó nhé? Con hứa sẽ bên anh ấy và chăm lo cho anh ấy thật tốt, con sẽ thay mẹ quản lí anh ấy thật tốt, con sẽ cố gắng trở thành một người con dâu ngoan. Mẹ ơi, con hứa đấy.” Cô hơi chau lại đôi mày thanh mảnh, cố buông lời rành mạch cho cả anh nghe thấy.

“Em…” Lục Tiêu Bá khó tin nhìn cô, lẽ nào cô lại học cái tâm niệm khó tính của mẹ anh? Như vậy thật đúng là đáng sợ.

“Hừm! Em đã nghe thấy tiếng mẹ đồng ý đấy, ngoan ngoãn đi.” Cô nhắm mắt lại như cảm nhận, vậy mà Lục Tiêu Bá lại vì lời của cô mà tin ngay.

“Thật sao?”

“Xạo đó.”

Cô nghiêm túc trả lời, câu trả lời hoàn toàn làm cho anh tụt hứng.

Thắp xong nén hương, cô và anh người trước người sau rời đi, chỉ là cô không ngờ hướng Lục Tiêu Bá đi lại giống hướng cô đang nghĩ đến vậy, nơi đây hai bên đã mọc lên chút cỏ xanh, mùi nhang phảng phất nhưng không làm cô khó chịu.

“Anh đi đâu vậy?” Cô buột miệng rụt rè hỏi anh.

“Đến nơi mà em muốn đi.” Anh không quay đầu lại, trầm mặc trả lời bằng chất giọng âm ấm khiến cô yên tâm hơn phần nào.

Anh biết cô đi đâu sao?

Lục Tiêu Bá đi mãi, đi mãi…

Cuối cùng anh dừng lại đứng trước ngôi mộ...của Trần Phong.

Tô Hiểu Du thật sự bất ngờ, là anh đã đoán ra được cô sẽ đến đây? Hay ngay từ đầu anh đã biết nhất định cô sẽ ghé chân qua nơi này?

Sau khi thắp nhang cho Trần Phong, cô đặt xuống bên khu mộ anh một bông hoa hồng đỏ.

Tại sao là hoa hồng đỏ ư?

Vì đối với cô, Trần Phong luôn trẻ đẹp, anh luôn sống mãi trong tim cô chứ chưa bao giờ chết đi một giây phút nào. Cô không cần phải gửi loài hoa bi thương đến anh, vì cô biết phía bên kia thế giới chắc chắn anh sẽ buồn lắm!

“Em đến thăm anh rồi đây.” Cô cười tươi tắn. “Em muốn báo cho anh một tin vui, em sắp cử hành hôn lễ rồi. Là hôn lễ mà em hằng mong ước, là hôn lễ với người em yêu như anh mong đợi đây.” Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng ngước lên nhìn người đàn ông bên cạnh, Lục Tiêu Bá nhìn cô như cổ vũ tinh thần, anh không hề tỏ ra khó chịu với cách cô nói chuyện thân mật với Trần Phong.

“Vậy thì chắc chắn anh ta sẽ chúc phúc cho vợ chồng mình mà thôi.” Anh lại đưa tay qua eo cô như tuyên thệ chủ quyền. “Phong này, tôi và cô ấy đều đứng đây để mong sự chúc phúc từ anh đây. Nhưng sau hôm nay thì Hiểu Du đã là người của tôi rồi nhé, anh biết chưa hả?”

Cô mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, giờ là giây phút nào rồi mà anh còn ghen tuông với người đã khuất thế? Đúng là cái bản tính bá đạo, ngông cuồng của anh chưa bao giờ thực sự biến mất.

Ngắn gọn, Lục Tiêu Bá nắm chặt lấy tay cô, anh đưa lên hôn nhẹ vào chiếc nhẫn mát lạnh trên ngón tay cô. Anh hôn trước nấm mộ Trần Phong, không phải vì để Trần Phong buồn phiền hay tức giận, anh làm vậy là bởi muốn cho Trần Phong thấy...anh ta có thể an tâm nhìn cô và anh hạnh phúc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.