Giờ đây, khi quyền lực của Hứa Thiếu Phong gặp phải nguy kịch, lung lay
nghiêng ngả, cô không thể không lo lắng, không thể không vội vã.
Lâm Như nói: “Thiếu Phong, liệu bây giờ có còn cách nào xoay chuyển lại cục diện tình hình này không?”
Hứa Thiếu Phong đáp: “Có thì có, nhưng rất khó. Nếu có người quen với Chủ
nhiệm Mã của Tổ Điều tra Sự cố, nói với ông ta một tiếng, để ông ấy làm
qua loa thì mọi việc có thể được giải quyết. Đấy là thượng sách, nếu
cách đó mà không được thì trên thành phố có vị lãnh đạo chủ chốt nào có
thể nói chuyện với Tổ Điều tra Sự cố cũng được. Việc như thế này, thay
đổi quá lớn, nói là có trách nhiệm, cấp trên có thể truy cứu tới Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, thậm chí là Phó Thị trưởng và Thị trưởng,
nhưng nếu chỉ nói là trách nhiệm trực tiếp thì dù có truy cứu đến Trung
tâm Nghệ thuật Quần chúng thì cũng có thể chặn lại”.
Cô động lòng nói: “Hay là chúng ta tìm gặp Bí thư Uông Chính Lương, tôi thấy Bí thư
Uông Chính Lương đối đãi với mọi người rất hài hòa, cũng dễ nói chuyện,
bảo ông ấy giúp sức bên trong cho một chút, ông thấy thế nào?”
Hứa Thiếu Phong nghĩ một lúc nói: “Nếu Bí thư Uông Chính Lương ra mặt nói
đỡ, nhất định có thể xử lý xong việc này, hơn nữa làm vị lãnh đạo thành
phố ông ấy cũng không muốn để việc này trở nên to chuyện. Vấn đề là, bà
tìm ông ấy chưa chắc đã thích hợp”.
Cô thấy có chút không đồng tình liền hỏi: “Tại sao?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Bà nghĩ mà xem, bà quen Bí thư Uông Chính Lương bằng
cách nào? Không phải là khi chữa bệnh cho Vu Quyên Tú mới quen được sao? Nếu bà lờ đi Vu Quyên Tú, trực tiếp đi gặp Uông Chính Lương, cho dù là
chuyện công hay chuyện tư, để Vu Quyên Tú thấy bà quá tham công tiếc
lợi, làm không tốt còn bị phản tác dụng. Cho nên, nếu tìm thì cũng chỉ
có thể tìm Vu Quyên Tú trước, nếu bà ta đồng ý giúp, để bà ta nói lời
mật ngọt trước với Bí thư Uông, đó không phải là chuyện to hóa nhỏ,
chuyện nhỏ hóa không có sao?”
Lâm Như lúc này mới chợt hiểu ra:
“Nói có lý, nói rất có lý. Không hổ danh là lãnh đạo, lo liệu công việc
luôn cao hơn người bình thường chúng tôi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Lại bắt đầu rồi, chồng bà sắp nguy kịch tới nơi rồi, bà còn đùa gì nữa?”
Lâm Như nghiêm chỉnh nói: “Nguy kịch cái gì? Tôi không cho phép ông nói
những lời như thế. Tôi muốn dựa vào quan hệ giữa tôi và Vu Quyên Tú, bà
ấy sẽ nói giúp tôi. Ông nói đi, ông muốn khi nào thì tôi đi gặp bà ấy?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Hôm nay muộn quá rồi, để ngày mai hãy đi, tốt nhất là tới nhà bà ấy, chuyện phụ nữ với nhau tốt nhất là nên nói khi đang làm
việc nhà, như thế càng có hiệu quả hơn. Ngoài ra, bà không nên tay không đến nhà bà ấy, lần trước không phải bà ấy đã tặng quà cho bà sao? Đến
mà không có quà là thất lễ, bà nên chuẩn bị một món quà tương tự như thế tặng cho bà ấy”.
Lâm Như nói: “Tôi cũng từng nghĩ nên biếu bà ấy một món quà gì đó, nhưng lại không biết nên tặng gì cho hợp với bà ấy?
Nếu quý giá quá, e bà ấy không chịu nhận, nếu không đáng giá tôi cũng
không thể mang tới được. Hơn nữa, người như bà ấy vốn đã là người trong
chốn quan trường, nếu không giữ được chừng mực, để người ta có suy nghĩ
sai lệch nào đó, sau này có muốn tiếp cận nữa cũng sẽ rất khó”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Bà nói không sai, cho nên quà tặng không được quá
quen thuộc, cũng không được quá tầm thường, nếu tặng thì nên tặng quý
giá một chút, ít nhất cũng nên ở mức bốn năm mươi nghìn tệ”.
Lâm Như hỏi: “Ông thử nói xem, tặng gì bây giờ?”
“Tôi cũng không biết nữa, đàn bà con gái với nhau nên tặng gì bà thật sự không biết sao?”, Hứa Thiếu Phong nói.
Lâm Như lại nói: “Nếu bà ta chịu nhận, trực tiếp đưa bà ta 50 nghìn tệ còn
thực tế hơn là mua một món quà 80 nghìn tệ, cũng không biết Vu Quyên Tú… là một người như thế nào?”
“Trước đây tôi cũng chưa từng tiếp
xúc với bà ấy, không biết bà ấy là người như thế nào, sợ nhất là mua một món quà đáng giá 100 nghìn tệ mang đi tặng mà bà ấy không nhận, đến lúc đó vừa không thể trả lại đồ mà còn khiến sự việc trở nên phức tạp hơn,
hoặc là bà ấy nhận nhưng không biết nhìn hàng cứ tưởng nó chỉ đáng mấy
nghìn, thế thì giá trị của nó bị giảm xuống rồi”.
Lâm Như: “Như
thế thì phải làm thế nào? Chúng ta chưa có kinh nghiệm biếu quà, lần đầu làm việc này thật không biết phải làm thế nào cho đúng. Thiếu Phong,
hay là tôi mang tặng bà ấy chiếc đồng hồ vàng mà A Xán tặng tôi cho
xong, đằng nào đặt trong nhà mình cũng chỉ để trang trí, chi bằng cho nó phát huy tác dụng”.
Hứa Thiếu Phong giật mình: “Cái gì? A Xán tặng bà một chiếc đồng hồ vàng? Tặng khi nào? Sao tôi không biết?”
Lâm Như nói: “Năm ngoái A Xán đi Hồng Kông về đã tặng tôi một chiếc, tặng
Tiểu Dương một chiếc, tôi sợ ông lại giảng đạo lý chính trị gì đó nên
không dám nói”.
Hứa Thiếu Phong hỏi: “Nhãn hiệu gì?”
Lâm
Như nói: “Là loại đồng hồ Longines, vẫn còn hóa đơn mua hàng và tem giá
sản phẩm, giá trị cũng khá, trên tem giá sản phẩm là 58 nghìn đô la Hồng Kông. A Xán sợ sau này có vấn đề gì về kỹ thuật nên đưa cả cho tôi để
sau này dễ đổi”.
Hứa Thiếu Phong nói xen vào: “Loại đồng hồ
Longines tốt thì giá lên tới hơn 100 nghìn thậm chí là 200, 300 nghìn.
Tặng chiếc đồng hồ này cũng được, có điều phải bóc tem giá ra, nếu
không, rõ ràng quá bà ấy sẽ không nhận”.
Lâm Như nói: “Chúng ta nhờ bà ấy làm việc lớn, chút quà mọn này… liệu có ít quá không?”
Hứa Thiếu Phong nghĩ một lát rồi nói: “Cứ ném đá hỏi đường trước, xem bà ấy là người như thế nào đã, nếu bà ấy đồng ý, lần sau sẽ tặng thêm. Lần
đầu tặng món quà quá quý giá mà bà ấy không nhận thì biết làm thế nào?”
Lâm Như lúc này mới thở một hơi nói: “Trong chốn quan trường, không cần nói tới cái gì khác, chỉ nói mỗi việc tặng quà đã có nhiều kiến thức thế
này rồi, còn phải hiểu rõ người này người kia, sau đó mới nghĩ cách tặng quà gì cho thích hợp”.
“Đương nhiên rồi, giờ chúng ta tiếp cận
với phu nhân Bí thư, nói không chừng những người muốn cầu xin chúng ta
cũng đang tiếp cận bà, chỉ cần ở trong vòng luân chuyển này, thì không
tránh khỏi việc tiếp cận người khác và bị người khác tiếp cận, muốn
tránh cũng khó”.
Hứa Thiếu Phong nói tới đây, đột nhiên nghĩ ngợi lần này cầu xin sự giúp đỡ của Vu Quyên Tú liệu có phải đúng lúc hay
không? Tình cảm con người cũng giống như đồng tiền trong túi, một lần
tiêu có thể sẽ mất đi vài tờ, tiền nên tiêu ở những nơi cần thiết, tình
cảm con người cũng nên dùng ở những nơi thích hợp. Chút tình cảm này đối với Quyên Tú cũng vậy, nhất định phải dùng ở nơi nên dùng, quyết không
được để cho mối quan hệ này trôi đi một cách lãng phí.
Anh ta đã
có kế hoạch từ sớm, hy vọng tình cảm giữa Lâm Như và Quyên Tú sớm có
bước tiến sâu sắc hơn, đợi lần sau bầu Phó Thị trưởng lại bảo Lâm Như đi một lần nữa, không biết chừng lại có tác dụng. Nếu như lần này cầu xin
bà ấy, về sau có cơ hội rồi thì không dễ gì mở miệng. Đương nhiên,
chuyện này còn liên quan tới vấn đề tiếp tục mối quan hệ tình cảm sau
này, một khi nguồn tài nguyên này dùng hết, thì phải kịp thời đưa ra
chính sách tiếp tục về sau, bổ sung vào nguồn đầu tư tình cảm, nếu không cơ hội sẽ dễ dàng tuột khỏi tầm tay. Cứ tiếp tục suy nghĩ này, ông cho
rằng sự cố hỏa hoạn cứ đợi ngày mai xem tình thế ra sao rồi sẽ quyết
định, nếu thực sự không cần làm phiền đến bà Quyên Tú thì nhất định
không động đến bà ấy, để dành tình cảm đó dùng cho việc về sau. Đương
nhiên, kế hoạch tặng quà vẫn nên tặng, không nên lúc nhàn hạ không thắp
hương, nước đến chân mới nhảy, như thế sẽ làm cho người ta nghĩ mình là
người quá ham danh hoa bổng lộc.
Lâm Như nhìn dáng vẻ lao tâm khổ tứ của Hứa Thiếu Phong liền nói: “Ông đang nghĩ gì vậy?”
Hứa Thiếu Phong đáp: “Ngày mai bà liên lạc với Vu Quyên Tú một chút, nếu
buổi tối bà ấy rảnh, bà cứ nói muốn đến nhà kiểm tra sức khỏe cho bà ấy, tiện mang theo quà đến tặng. Còn về việc cầu xin giúp đỡ, đợi sau buổi
họp ngày mai xem tình hình thế nào rồi quyết định tiếp, nếu tình thế dễ
xoay chuyển, tôi sẽ gọi điện cho bà chỉ tặng quà thôi không nhờ vả, nếu
tình hình thực sự khó khăn, thì chúng ta cứ làm theo kế hoạch. Nói tóm
lại, trong giờ khắc khó khăn này không được bỏ sót một mắt xích nào cả”.